Trang chủTin tứcBài viếtBÀI DỰ THI SỐ 20

BÀI DỰ THI SỐ 20

  • PDF.InEmail

Người cha vô danh và món quà vô giá

 

  Có một điều khác lạ, hôm nay chú ấy không đến trường. Tự nhiên lại thấy trống vắng, điều này khiến con người ta đâm ra lo sợ ....

  Sáng nào cũng thế, người đàn ông xa lạ cứ đứng trước cổng trường. Ông ta nhìn quanh co qua lại như tìm kiếm ai đó. Một con người xa lạ và khó hiểu đem đến cho ta một tâm trạng không mấy lạc quan.

  Thay bằng ánh mắt lấp lánh, rạng rỡ đến trường những người học sinh lại dành cho ông là sự căm ghét, kì thị, xa lánh. Sự khó hiểu của người đàn ông đặt ra trong tôi và mọi người bao nhiêu câu hỏi, ai cũng đều muốn biết câu trả lời. Không ngày nào đến trường mà ánh mắt tôi ngưng nhìn về người đàn ông gầy gò, ốm yếu kia. Tôi vốn dĩ không có tính hay tò mò chuyện người khác, cũng không muốn liên quan, xơi bới đến cuộc đời một ai khác. Nhưng thật sự người đàn ông đó khiến tôi phải suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều, có lẽ  tôi thấy người đàn ông đáng thương nên muốn giúp đỡ hay là sự hiếu động nhất thời vô tình muốn đào sâu vào cuộc sống riêng tư của người khác để giải quyết những khúc mắc đặt ra trong mình . Đây là sự thông cảm hay sự xấu xa nhất thời của tôi. Tôi thật sự không hiểu.

  Một lần, hai lần không nói nhưng thật sự ngày nào cũng vậy, ông ta đứng trước cổng từ lúc sáng cho đến tan học, một hành động, một trạng thái, vậy nên mọi người luôn chú ý đến ông ta. Ông ta đứng trước cổng, vẫn dáng vẻ gầy gò ,ốm yếu, vẫn là bộ quần áo đã đổi bạc màu, vẫn khuôn mặt buồn rầu và ánh mắt mang cả một nỗi sầu đau. Ông ấy đứng nếp mình vào vách tường chỗ cổng, nhìn những học sinh bước vào trường học, lúc tan học ông ta vẫn đứng ở đấy. Là phụ huynh? Ông ta chắc chắc không phải vì tôi chẳng thấy ông ta đi với con mình đến trường và lúc ra về ông ta cũng chỉ một mình. Ông ta có vẻ không có ý đồ xấu, nhưng ông ta dường như không được bình thường, lúc tôi thấy ông cười một mình, lại có lúc ông ta đưa tay lên chùi nước mắt đang chảy trên hai gò má nhăn nheo. Tôi không vội đưa ra quyết định cho những suy nghĩ trong đầu mình , vì tôi biết không nên đánh giá con người ta qua vẻ bề ngoài  điều đó chẳng nói lên được gì cả. Tôi quyết định tiếp tục quan sát .

       Lúc trước tôi nhìn thấy ông ta lúc sáng đến trường và lúc tan trường. Hôm nay tôi quyết định thăm dò con người ấy vào thời gian ra chơi quý báu của tôi. Tôi không nghĩ ông ta sẽ ở đó còn ở đó vào thời điểm ấy, nhưng ông ta không về, ông ta vẫn ngồi đó, một mình dưới chân tường, trông thật đáng thương biết bao. Ông ta không có nhà? Ông ta cõ lẽ là một lão hành khất? Nhưng ông ta chưa bao giờ chìa tay ra xin ai một thứ gì? Một đống suy nghĩ trộn hoà với nhau, tóm lại  điều tôi cần biết là  ông ta là ai? Càng tò mò khiến tôi càng để ý đến ông ta nhiều hơn, tôi quat sát mọi cử chỉ hành động của ông ta. Lúc ra về, tôi để ý thấy ông ta cứ đao đáo nhìn chằm chằm vào các bạn nữ sinh, không chỉ tôi dường như ai cũng không hài lòng thậm chí là bất bình với hành động của người đàn ông được coi là không bình thường ấy .

    Mỗi ngày đến lớp người đàn ông đó cứ quanh quẩn trong trí óc tôi, tôi chẳng thể nào ngăn chặn những dòng suy nghĩ. Tôi cảm thấy tâm trí mình mệt mỏi, khó chịu với người đàn ông mà tôi không thích hay là ghét . Lúc ra về tôi mặt kệ tâm trạng thế nào, tôi nhắm mắt và bước thật nhanh nhưng tôi không thể không nhìn mà đi được nên tôi phải mở mắt ra và phải chứng kiến cảnh mà tôi không bao giờ muốn thấy. Người đàn ông ngồi tựa vào vách tường trước cổng, ông ta ăn nhưng ăn trong nước mắt . Con người ấy bây giờ là một mảnh đời bất hạnh thì phải ? Nhìn dáng vẻ ông ấy tôi lại nhớ đến ba tôi, một người đàn ông hi sinh tất cả cho gia đình, ba phải làm lụng vất vả, cực khổ để cho các con có được niềm vui , niềm hạnh phúc trong cuộc sống . Có những lúc ba đau bệnh, mệt mỏi nhưng chẳng bao giờ than vãn . Ba luôn là người tuyệt vời nhất. Nhớ về ba tôi nhìn lại người đàn ông , bên cạnh ông ta còn một hộp cơm nữa , tôi chú ý, ông ta không đụng đến hộp cơm đó . Vậy hộp cơm đó dành cho ai? Tôi suy nghĩ một hồi , cuối cùng tôi cũng đưa ra được một suy luận logic . Nếu ngày nào ông ta cũng ngồi ở đây , kể cả là ăn cơm ở chỗ này tuy chỗ này người đi đường nhìn vào sẽ không thất được ông bởi đã bị cái cây thông phía trước che khuất  , nhưng sao bác bảo vệ không bảo ông ta đi nơi khác ? Lúc trước có vài đám thanh niên tụ hộp trước cổng trường đã bị bác ấy đuổi đi ngay lập tức . Vậy nếu tôi đi hỏi bác bảo vệ chắc sẽ có câu trả lời .

  Ngày hôm sau đến trường, vẫn giữ mục đích hôm qua, tôi tìm bác bảo vệ . Bác ấy đang tưới nước cho vườn hoa bên cánh trái, tôi bước đến :

  - Bác ơi cháu hỏi bác một tí được không ạ ?

   - Cháu hỏi gì ? - Bác ấy đáp

    Tôi không vòng vo mà vào ngay vấn đề :

   - Thưa bác, cái  người đàn ông cứ ngồi trước cỗng trường sao bác không đuổi ông ấy đi ? Cháu thấy ngày nào ông ấy cũng ngồi như vây từ lúc sáng đến tan trường ? Ông ấy cứ nhìn chằm chằm vào các bạn nữ sinh , các bạn đều thấy không thoải mái , nhiều bạn còn phẫn nộ , buông lời chỉ trích người đó .

    Nghe tôi nói, bác ấy ngừng tay , bác ấy bảo tôi cùng bác đến chỗ người đàn ông đó . Bác nói :

  - Bác biết bọn cháu nhìn thấy cảnh con người này thì rất sợ hãi . Nhưng các cháu đừng buông lời chỉ trích , thái độ kì dị với người này . Các cháu không nên hành động như một con người vô thức . Bọn cháu đều được đi học cả mà , đừng nhìn vẻ ngoài mà đánh giá một ai .

  - Tại sai ạ ? - Tôi nôn nóng hỏi bác ấy  và nhìn lại người đàn ông vẫn đang cặm cuội vẻ một thứ gì đó trên mặt đất .

  Bác ấy ôn tồn :

  - Bác lúc đầu cũng không biết , cứ ngỡ người này có ý đồ gì . Sau này tìm hiểu mới biết con người bất hạnh này vô cùng đáng thương . Cách đây hai năm , người này có một đứa con gái, nó rất dễ thương, vừa học giỏi lại rất  hiền lành. Mẹ mất sớm nên chỉ còn hai cha con, ông ấy rất thương con, con bé lại rất có hiếu . Nhưng rồi tai hoạ đến bất ngờ , lúc nó chuẩn bị bước chân vào cấp ba , trường mình chính là nơi nó sẽ học nếu như không có vụ tai nạn ấy . Một vụ tai nạn đã xảy ra với con bé, nó đã cướp đi sự sống của con bé, cướp đi đứa con thân yêu của ông ấy . Thật tội nghiệp . Sự việc này đến quá đột ngột khiến ông ấy trở nên điên loạn , thần kinh không được bình thường . Nhận thức không còn tỉnh táo như trước nữa .

   Bác im lặng một hồi rồi nói tiếp :

  - Không hề phá nhà , phá xóm, ngày nào ông ta cũng đến đây . Ngồi trước cỗng từ sáng trưa, có lúc ăn ở đây luôn . Sỡ dĩ ông ấy nghĩ con mình vẫn còn sống , nó đang học ở trường này nên ông ấy đến để đưa đón con đi học . Ông ấy nhìn vào các nữ sinh là để tìm con mình, chờ hoài không thấy ông ấy ngồi đây khóc, ông ấy mang đến đây hai phần cơm ăn một phần một phần để dành cho con . Thấy cảnh ấy mới đau lòng làm sao . Nhiều lúc ông ấy ngồi khóc một mình , trông rất đáng thương . Bác chẳng lỡ lòng nào  đuổi ông ta đi , mà có đuổi ông ta cũng không chịu đi , cứ bảo phải đợi đón con về . - Nói xong bác đứng lên  vỗ vai tôi mà nói :

  - Bác monh học sinh chúng cháu sẽ hiểu .

  Nói xong bác ấy khuyên người đàn ông ấy về nhà nhưng vô ích thôi , ông ấy cười rồi bảo " phải chờ con " .

   Chờ, chờ đến khi nào . Cổ họng tôi nghẹn lại , tôi sững người với những gì tôi vừa mới nghe . Còn đâu đây trong tôi một nỗi niềm khó tả  , nó mới thiêng liêng làm sao cho tình phụ tử bao la bất diệt . Ông ấy không hề bình thường , ông ấy vĩ đại . Một tình yêu con tha thiết , một tình yêu lớn lao vượt mọi rào cản của lẽ tự nhiên, là minh chng cho tình cha sâu nặng đáng quý. Vốn dĩ, trên thế gian này không có món quà nào bằng tình yêu thương của cha dành cho con . Tôi hoàn toàn bị khuất phục trước tình cảm ấy, sự điên dại khiến con người ấy sẽ bớt đau đớn hơn là phải đối diện với sự thật . Tôi nhận thấy được tình phụ tử mới thiêng liêng làm sao .

   Cuộc sống thật không dễ dàng, chúng ta nhìn thấy những mảnh đời bất hạnh nhưng chưa bao giờ nhìn nhận bên trong nó có những điều tốt đẹp gì . Cuộc sống lại quá khắc nghiệt khi không ban tặng cho những con người bất hạnh ấy một chút hạnh phúc. Quả là cuộc đời luôn chưa những điều nghịch lí đến nỗi ta luôn phải đấu tranh để giành giật hạnh phúc. Một sai lầm của tôi, khi chỉ nhìn nhận con người ta qua vẻ bề ngoài, một cách nhìn nhận sai lầm .

  Hôm sau đến trường, trong tâm trí vẫn thấm nhuần câu chuyện hôm qua . Tôi ghé một hàng bánh mì, tôi đã ăn sáng ở nhà , tôi mua cho một người khác  . Đến trước cổng tôi dừng lại , đặt chiếc bánh mỳ lên đôi bàn tay gầy guộc ,nhăn nheo của chú ấy  “Chú ăn đi ạ ? " Chú ấy không nói gì chỉ nhìn tôi , một ánh mắt ấm áp, có lẽ đã rất lâu chưa có ai quan tâm dến chú hay là vì tấm lòng của một người xa lạ như tôi khiến chú ấy xúc động . Tôi cũng thế tâm trạng vui hơn mọi ngày , thoải mái hơn một cảm giác như vừa xoá tan đi những muộn phiền , lo âu .

  Tôi luôn trân trọng và khâm phục tình yêu thương của chú ấy dành cho con mình , lại vô cùng thương cảm trước cảnh đời của chú . Hằng ngày cứ thế  sáng sớm tôi bến trường tôi với chú thường vẫy tay chào nhau lúc tan trường tôi thường ở lạ với chú vài chục phút để trò chuyện , cũng không hẳn là trò chuyện , chỉ tôi nói còn chú thì cứ cười vì vốn dĩ chú không thể như bao nguoif bình thường . Nhưng đôi lúc chú cũng hay nói với  tôi những  lời cổ động " học tốt nhé " . Thật sự tôi không hề nghĩ chú ấy là người không bình thường , dường như trong chú luôn cháy một ngon lửa một khát khao tình cha con mãnh liệt , luôn muốn dành hết yêu thương cho con gái mình . Luôn muốn đón đưa con đi học , luôn muốn nói những lời như " hôm nay học tốt không con ? '' , " con học hành mệt không? " Nhưng cuộc đời không cho phép chú có được những điều giản đơn ấy . Tình cảm ấy khiến tôi càng trân trọng chú ấy hơn , những lần trò chuyện với chú lại khiến tôi cằng yêu thương con người này , với tôi chú đã là một người cha vô danh của tôi .

 Hôm sau   , trời vẫn trong xanh , gió vẫn mang mây đến , mặt trời vẫn mọc đằng đông lặn đằng tây . Nhưng có một điều khác lạ , hôm nay chú ấy không đến trường . Tự nhiên lại thấy trống vắng , điều này khiến con người ta đam ra lo sợ . Tôi thấy một điều bất an , lòng cứ bồn chồn không yên , chuông báo ra chơi tôi vội chạy ra cổng trường nhưng chú vẫn không đến , tôi mang một nỗi lo âu không yên. Một con người chúng ta vẫn thường hay gặp bỗng nhiên  một ngày nào đó biến mất khiến ta có cảm giác như thiếu vắng một thứ gì đó, cảm giác này tôi đã gặp nhiều lần khi cô bán bánh không còn bán hàng trước trường , hay cô lao công không còn làm việc trong trường , nhưng cảm giác này có phần đau buồn hơn thì phải   . Lúc ra về , vừa đi ra gần đến cổng chú bảo vệ có gọi tôi vào . chú ấy đưa cho tôi một hộp quà rồi bảo là của người đàn ông ngời trước cổng gửi cho tôi .

  Cầm hộp quà trên tay , tôi thấy dường như có cái cảm giác gì đó ,là  lo âu ? , là nôn nóng ? không phải , một cảm giác của sự chia xa . Tôi mở hộp quà ,một chiếc đồng hồ , có quai đeo bằng da , mới tinh rất đẹp không chỉ chiếc đồng hồ còn có một cái thiệp nhỏ với dòng chữ mà mực đã phai " Tặng con gái yêu  mong con có một năm học mới vui vẻ " . Thì ra đây là chiếc đồng hồ chú ấy dành tặng cho con khi cô gái sắp thành nữ sinh trung học , nhưng cô gái vẫn chưa kịp nhận món quà . Tôi cảm nhận được tình yêu thương vô bờ của người cha dành cho con gái . Thời gian qua cõ lẽ chú ấy đã coi tôi như một đứa con , chúng tôi cùng trò chuyện cùng cười  , cùng cổ động nhau , tuy không quá sâu sắc nhưng tôi cảm nhận được một tình thương của chú dành cho tôi . Bác bảo vệ cho tôi biết , ngày hôm qua chú ấy đã gửi món quà này cho chú ấy để đưa lại tôi , hôm nay người nhà  chú ấy đã đưa chú ấy vào bệnh viện tâm thân để điều dưỡng vào chăm sóc .  Dẫu biết là tốt hơn nếu chú ấy được chăm sóc , thoát khỏi những lời kì thị của mọi người nhưng tôi cảm  trống vẳng trống trong lòng , tôi lo cho chú không biết ở nơi đó chú ấy sẽ như thế nào với nỗi nhớ con gái mình .

  Mỗi khi nhìn chiếc  đồng hồ tôi lại nhớ về hình ảnh người cha vô danh ấy , lại cháy lên trong lòng tình phụ tử thiêng liêng sâu sắc . Nó nhắc nhỡ tôi về tình cảm gia đình , và bổn phận của một người con . Một người cha có thể hi sinh tất cả vì con cái mình để cho nó có được hạnh phúc . Cha cho dù không hoàn hảo nhưng cha luôn yêu con theo cách hoàn hảo nhất .

  Mỗi con người đều cẩn phải trân trọng người cha của mình . Tình cha là vĩ đại là thinge liêng là cao cả . Không ai yêu con bằng cha , cũng như không ai cõ thể vì con mà hi sinh như cha . Đó là quà tôi nhận được từ người cha vô danh ấy . Cha là hạnh phúc , hạnh phúc có chân ai có tay hãy giữ lấy .


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn:

Banner liên kết

solienlacdientu
tracuudiemthi
ooffice so
truonghocketnoi
thongbaonhatruong
kehoachnhatruong

Gallery ảnh

Thống kê

Các thành viên : 10
Nội dung : 448
Liên kết web : 17
Số lần xem bài viết : 404786
Hiện có 18 khách Trực tuyến