Trang chủTin tứcBài viếtBÀI DỰ THI SỐ 19

BÀI DỰ THI SỐ 19

  • PDF.InEmail

 

 

MẸ VÀ TÔI

 

Không có gì là hoàn hảo,có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi. Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình mắc lỗi dù chỉ một lần không ?  Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể nào quên lỗi lầm gây ra hôm đó. Cũng chính cái lỗi lầm đó đã cướp mất đi người mẹ yêu dấu của tôi, dù bây giờ có ân hận, có biết lỗi thì mẹ vẫn mãi không trở về. Tôi luôn thầm mong và ao ước thời gian có thể quay ngược trở lại để bản thân không mắc lỗi nghiêm trọng đến vậy. Đây cũng chính là nội dung của câu chuyện mà tôi muốn kể cho mọi người nghe sau đây:

     Từ lúc vừa chào đời, tôi đã sống thiếu đi tình yêu thương của người bố, lại thêm hoàn cảnh khó khăn đã đưa đẩy tôi vào những cám dỗ của cuộc đời. Dù đã là một học sinh cấp ba nhưng tôi không thể tránh khỏi những lời cười chê, trêu chọc của bạn bè, bởi vẻ ngoại hình vừa lùn lại vừa mồ côi, với cái nghèo đeo bám khiến tôi rất tự ti và mặc cảm. Bạn bè luôn xa lánh và không ai quan tâm đến tôi, chính vì lẽ đó tôi rất buồn và muốn thay đổi bản thân, nhưng vì không thể thoát khỏi cái nghèo nên làm tôi luôn cảm thấy bực tức trong lòng. Mỗi khi ở bên mẹ thấy sự ân cần chăm sóc của mẹ dành cho tôi từng li từng tí một, nhưng tôi chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương đó, chưa một giây một phút nào tôi thấy thương mẹ, bởi lẽ tôi luôn khát khao cảnh giàu sang sung sướng, ăn ngon mặc đẹp nhưng mẹ lại không mang đầy đủ những thứ vật chất đó cho tôi, khiến tôi cảm thấy rất ghét  mẹ và không muốn nhìn mặt mẹ.

      Ngày qua ngày, vẫn cái nghèo ấy, vẫn hình ảnh người mẹ già lom khom đi nhặt từng mảnh chai nhựa chỉ mong có đủ bữa ăn qua ngày.Tuy làm việc vất vả, nhưng mỗi khi về đến nhà, mẹ luôn buồn rầu, lo lắng cho tôi vì thấy tôi luôn lãng tránh và dường như không muốn nói chuyện với bà. Tối hôm đó, bà trằn trọc mãi không ngủ được vì luôn luôn suy nghĩ về những hành động bất thường đang xảy ra đối với tôi.

 Sáng hôm sau, cũng như mọi khi mẹ tôi dậy từ rất sớm, lật đật chuẩn bị đồ đạc cho tôi. Còn tôi thì lo sữa soạn quần áo chu đáo, ăn mặc thật đẹp vì tôi không muốn tụi bạn xa lánh mình. Thương cho hoàn cảnh khó khăn của gia đình tôi, nên bác hàng xóm đã cho tôi một chiếc xe cũ kĩ, không dùng nữa của họ. Mẹ luôn chở tôi đi học bằng chiếc xe đó, mỗi lần trên đường đến trường tôi luôn sợ bạn bè bắt gặp vì không muốn tụi nó thấy gia cảnh đáng thương của tôi. Thế nên khi chưa đến cổng trường tôi vội bảo mẹ dừng xe và trở về, để tôi tự đi vào được. Nhưng bất chợt một đứa bạn trong lớp tôi đã nhìn thấy, khi bước vào lớp tụi nó ồ lên, khiến tôi rất ngạc nhiên, tụi nó bủa vây tôi, rồi lấy cặp tôi lục tung mọi thứ. Bỗng một tiếng hô to làm cả lớp giật mình rồi hướng về phía nó, tôi đưa mắt nhìn theo thì thấy cái điện thoại của mình. Chiếc điện thoại được quấn keo rất nhiều lần vì đã bị hở. Tụi bạn lấy điện thoại làm đồ chơi và trò mua vui cho chúng, điều này khiến vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ lại vừa rất bực mình vì tụi bạn khinh tôi không đủ tiền mua điện thoại mới mà phải dùng thứ giống như đồ bỏ đi.

Trưa khi về đến nhà, tôi bực đến nỗi vứt chiếc cặp trúng mặt mẹ mình. Tôi không xin lỗi mà còn mắng mẹ “Bà bị mù à! Thấy cặp tôi sao bà không né ra để trúng mặt rồi làm bẩn hết cả cái cặp yêu quý của tôi”. Khuôn mặt mẹ sửng sờ, ngơ ngác nhìn tôi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai tay mẹ run run bưng một hộp cơm, mẹ nhẹ nhàng bước đến tôi đưa hộp cơm và nói : Con gái yêu của mẹ, con đừng bực bội nữa nhìn con vậy mẹ đau lắm, con hãy cố gắng ăn hộp cơm này để có sức học-Đây là hộp cơm ngon nhất mà mẹ đã cố gắng làm thêm thời gian mới có được”. Mẹ vừa dứt lời, thì tay tôi đã vung hất đ hộp cơm và tôi vội vã bỏ mặc mẹ với hộp cơm ấy bước ra khỏi phòng, không một chút đắn đo, suy nghĩ hay bận tâm trong lòng mẹ nghĩ gì, có buồn cho tôi hay không. Khi tôi vừa bước ra, mẹ tôi lụm khụm cúi xuống nhặt từng hạt cơm rơi lên ăn, vì trưa hôm đó mẹ đã dành hết tiền để mua phần cơm cho tôi mà chưa ăn uống gì cả. Vừa ăn nước mắt bà vừa rơi, suy nghĩ đến đứa con không biết nó có đói hay không? Lúc nào bà cũng nghĩ đến tôi. Muốn làm hài lòng con, bà đã tìm mọi cách để biết con gái mình muốn gì, thế là bà vội sang nhà cái Bin –Nó là cái đứa học cùng lớp với tôi. Nghe bà hỏi mọi thứ về tôi, Bin thành thật kể tất cả. Đến lúc Bin nói “Mỗi khi đi học con của dì luôn bị đám bạn trêu chọc vì chiều cao của mình. Nghe đến đây cổ họng bà nghẹn ứ lại, thì ra bấy lâu nay con gái mình luôn ao ước có được chiều cao để khỏi bị đám bạn cười chê. Về đến nhà bà luôn suy nghĩ lời nói của Bin, câu nói ấy cứ hiện mãi trong đầu của bà. Rồi bà vội nghĩ sẽ mua một đôi guốt để cho con mình cao hơn, bà lấy trong túi áo mình ra mt xấp tiền lẻ, nhưng dù đếm đi đếm lại nhiều lần thì số tiền vẫn chỉ bằng một phần ba đôi guốt, dù rất muốn nhưng vì không đủ tiền nên bà đã làm rất nhiều việc không phù hợp với lứa tuổi của mình, những công việc quá nặng nhọc nhưng số tiền kiếm được không là bao nhiêu. Một anh thanh niên thấy mẹ tôi làm việc vất vả thương cảm và anh đã cho mẹ một số tiền. Dù nghèo và luôn mong muốn có tiền để mua guốt cho con, nhưng mẹ tôi chưa bao giờ lấy những đồng tiền không phải do mẹ làm ra, nhưng anh ta vẫn cứ kiên quyết bỏ tiền vào túi áo mẹ và nói “Bà hãy giữ lấy mà uống nước. Mẹ tôi nhận số tiền đó vừa buồn lại vừa vui, buồn vì tiền không phải do bà làm ra nhưng vui vì đủ tiền mua guốt cho con. Không một chút do dự mẹ đã vội chạy đến cửa tiệm và lựa cho tôi một đôi guốt rất xinh. Bà đem nó về rồi nhìn thẳng mặt tôi hớn hở và nói:”Mẹ đã biết được nỗi lòng mà bấy lâu nay con đã ấp ủ trong lòng, nay mẹ mua món quà này mong con không phải tự ti khi đứng trước tụi bạn nữa”. Tôi đưa mắt nhìn món quà mà mẹ cầm trên tay, vội mở ra tôi vui sướng khi nhìn thấy đôi guốt –món quà tôi mong muốn bấy lâu. Tôi cảm ơn mẹ và hớn hở mang hộp quà về phòng, nhìn tôi như vậy mẹ cảm thấy vui gấp ngàn lần. Tối hôm đó tôi cứ săm se mãi món quà mà mẹ cho tôi, tôi mong trời mau sáng để được mang nó đến trường và được hãnh với bạn bè. Nhưng ngờ đâu, khi tôi chưa kịp bước vào lớp thì đám bạn nhìn thấy tôi, thấy đôi guốt mà mẹ mua cho tôi thì bọn chúng ồ lên”Mày mà cũng mang guốt à! Mày có mang cũng không cao được đâu, lùn thì chấp nhận mình lùn đi bày đặc mang này mang nọ”. Không những chế giễu mà bọn nó còn đẩy tôi ngã, làm tôi trầy hết cả chân và hư luôn đôi guốt.Về đến nhà, tôi vứt đôi guốt lên giường, vì quá mệt mỏi nên tôi đã lăn ra ngủ.Tối hôm đó khi tôi đã đi vào giấc ngủ say, mẹ lại cạnh tôi và bất chợt bà khóc khi nhìn thấy đôi chân con mình đã trầy còn có cả máu bầm nữa. Mẹ tôi thấy ân hận đau đớn vô cùng, bà tự trách bản thân mình vì đã mua guốt cho con, và âm thầm lặng lẽ vùa khóc vừa lấy thuốc xoa cho tôi.Tuy đã biết mẹ thoa thuốc cho mình, nhưng tôi giả vờ như mình đang ngủ,vì từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thương mẹ, luôn ghét và khinh bỉ mẹ.

        Vì quá thương con, ngày ngày người mẹ luôn ấp ủ trong mình những nổi buồn, mong ước một lúc nào đó có thể giúp con thực hiện những điều con mong muốn. Công việc nhặt vỏ chai không ổn định, ngày nhiều ngày ít nên bà quyết định đi nhặt thêm ở những nơi khác mong có thêm thu nhập trang trải cuộc sống.Một hôm bà đi vào một quán tình cờ thấy được một nhãn thuốc tăng chiều cao, bà liền cúi xuống lượm vỏ khi ngước lên thì nhìn thấy một cặp người đang trò chuyện về nhãn hiệu này, không chút do dự bà, chạy lại hỏi thông tin và dự định sẽ mua nó cho tôi. Sau khi nghe hai người tư vấn xong, thì mẹ tôi vội lục tung cả túi áo lên móc ra từng đồng tiền lẻ xem có đủ mua không, bà suy nghĩ một hồi lâu ‘’nếu bây giờ mình mua nó thì liệu có đủ tiền để ăn hay không?’’. Nhưng vì muốn thấy niềm vui và nụ cười trên khuôn mặt con gái nên mẹ đã bất chấp mọi thứ để mua nó cho tôi, cuối cùng mẹ cũng đã mua. Nhìn lọ thuốc mẹ mỉm cười và nghĩ thầm rằng ‘’ chắc tôi sẽ rất vui khi thấy nó. Khi mẹ vừa bước từng bước chân lom khom mệt mỏi trên con đường trở về nhà thì đây cũng là lúc tôi vừa mới bước ra khỏi nhà vì trong lòng rất buồn với những chuyện ngày hôm qua,tôi muốn đi một nơi nào đó để vơi đi nổi buồn. Lúc tôi đang đi thì thấy một bóng dáng rất giống mẹ mình, từ xa tôi thấy hai người thanh niên chạy xe máy đang tiến về phía mẹ, chúng giật lấy một túi nilong mà mẹ đang cầm trên tay, với bóng dáng gầy gò lom khom đôi bàn chân dường như đã ngã khụy vì quá mệt mỏi nhưng mẹ tôi vẫn cố gắng hết sức để giữ lại túi nilong vì trong đó chứa đựng tất cả hi vọng, niềm vui của tôi cũng như của mẹ. Cuối cùng bà đã lấy được nhưng trong lúc tranh giành, bà bị ngã đầu va vào đá. Thấy việc đó, tôi liền chạy lại và đã thấy được khuôn mặt mẹ, tôi vội ôm lấy mẹ và khóc nất nở, tôi kêu to : “Mẹ ơi! Mẹ đưng bỏ con mà. Mẹ đi rồi con biết ở với ai. Mẹ nắm lấy tay tôi vừa run vừa nói từ phía sau mẹ đưa tôi một lọ thuốc rồi mỉm cười. Tôi cầm lấy tay mẹ, tôi khóc rất nhiều khi biết đây là lọ thuốc tăng chiều cao mà mẹ đã vất vả dành dụm tiền để mua cho tôi. Khi đó tôi cảm thấy ân hận vô cùng, tôi vứt bỏ mọi thứ trong tay, ôm lấy mẹ rồi khóc : Mẹ ơi! con chỉ cần mẹ thôi, mọi thứ vật chất đó con không cần nữa’’. Nhưng dù bây giờ tôi có nói gì chăng nữa thì hơi thở mẹ đã tắt, tay mẹ rơi xuống, dường như lúc đó tôi cảm thấy cả thế giới đang bỏ mặc mình, không còn ai bên tôi nữa. Dù đã cố gắng đưa mẹ đến bệnh viện nhưng vì va chạm quá lớn làm đầu bà tổn thương nặng không thể giữ lại tính mạng được. Cầm trên tay lọ thuốc, tôi không sao kiềm chế nổi chính vì nó mà mẹ đã hi sinh sự sống, ân hận hay hối tiếc giờ đây cũng đã quá muộn màng.Tôi biết phải sống sao với những năm tháng không có mẹ, chỉ tưng tượng thôi cũng đã đủ khiến tôi rùng mình vì lo sợ.

 Ngày tháng cứ trôi, năm tháng cứ trôi dù đã hối hận đến từng tâm can của lòng nhưng có ai chịu trả lại mẹ cho tôi hay chưa.Tôi luôn thầm mong giá như cho mẹ một cơ hội để sống thì chắc lẽ đó sẽ là một cuộc sống với những chuổi ngày hạnh phúc và vui vẻ nhất. Dù có muốn hay không thì tôi cũng phải học cách chấp nhận những lỗi lầm mình gây ra, nhưng cái giá mà tôi phải trả nó quá đắt để rồi in mãi trong lòng cho đến mãi khi tôi trưởng thành. ’’Ai còn mẹ xin hãyyêu quý trân trọng mẹ và phải biết chấp nhận hoàn cảnh, chấp nhận những thứ vật chất mà mình đang có, đừng bao giờ thèm khát hay ước muốn những thứ mãi không thuộc về mình để rồi phải hối hận đến chạnh lòng’’ .

 


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn:

Banner liên kết

solienlacdientu
tracuudiemthi
ooffice so
truonghocketnoi
thongbaonhatruong
kehoachnhatruong

Gallery ảnh

Thống kê

Các thành viên : 10
Nội dung : 448
Liên kết web : 17
Số lần xem bài viết : 405130
Hiện có 8 khách Trực tuyến