Trang chủTin tứcBài viếtNẮNG HẠ - GIẢI NHẤT HỘI THI SÁNG TÁC 2019

NẮNG HẠ - GIẢI NHẤT HỘI THI SÁNG TÁC 2019

  • PDF.InEmail

tinh-yeu-tuoi-hoc-tro-1525573734849609591450

Nguyễn Xuân Ba – Lớp 12/1

NẮNG HẠ

Đầu hạ, mặt trời đã lên cao từ khi còn sáng sớm, đổ xuống sân trường những hạt nắng vàng. Nắng hạ đẹp và ngọt như mật ong vừa cất. Nắng phủ đầy ngách ngách, xe qua hàng lá, chảy xuống cánh phượng đỏ thắm từng hạt, hòa vào những giọt sương mai, nhuộm màu cánh kiến.

Tôi có một sở thích kỳ lạ, ngắm nắng. Bầu trời xanh biếc với những đám mây tư lự mang lại trong lòng tôi những cảm xúc khó tả. Tôi ngồi trên thềm trước cửa lớp, để nắng đổ vào mặt, nóng ran cả người trông thật thích.

-            Trả sách cho Hiên ! Hay lắm! Mai mốt có sách hay cho tui mượn nghe! Nhã trao cuốn sách cho tôi.

-            Mai mốt có học chung nữa đâu mà cho mượn!

-            Ừ nhỉ, cuối cấp rồi!

Nhã lại gần, ngồi cạnh tôi, đưa mặt lên đón những tia nắng theo điệu bộ kỳ lạ của tôi.

 

-            Tình yêu lạ thật, Hiên nhỉ?

-            Sao nữa, lại suy tư gì à?

-            À không. Tui chỉ buồn cho chàng trai trong cuốn sách. Sao cứ đơn phương theo đuổi mãi một người mà đánh rơi cả tuổi trẻ tươi đẹp?

Tôi thở dài, không đáp.

-            Tui thấy Hiên giống chàng trai ấy quá!

Giật mình, tôi ngơ ngác. Em lại trầm ngâm:

-            Hiên có thích một người nào chưa?

Tôi đã thích ai chưa? Có lẽ chưa và cũng có lẽ rồi. Hình như đó chỉ là những xúc cảm đầu đời. Nhã hỏi tôi thích ai. Tôi bảo tôi thích Nhã có được không?

Thanh Nhã là cô bạn thiếu thời của tôi, người mang lại cho tôi những xao xuyến, và hơn cả thế. Nhã có khuôn mặt thanh mảnh, đôi mắt to, đen và trong trẻo, tóc ngang vai, dày và mịn. Em hay cười, trong veo ở tuổi mười bảy. Nhã rất xinh. Luôn luôn trong mắt tôi, em thanh tú trong tà áo dài, nhẹ nhàng, ngọt ngào như tia nắng một sáng đầu hạ, cao vút trên bầu trời xanh thẳm, không tì vết. Một hạ nào, ánh nắng ấy đã va vào tim tôi?

“Em mang nắng và hình như là nắng

Cháy sân trường và rực cháy trong tôi”

-            Hiên, sao trầm ngân thế? Vào lớp thôi, trống đánh rồi!

Nhã và tôi cùng tuổi, cùng lớp, cùng sống trong thời thanh xuân. Tôi thích em, em không biết. Em vẫn hồn nhiên, vô tư với bao một mơ. Còn tôi, luôn cất giấu trái tim mình đằng sau sự vô tâm, lãng tránh. Tôi thích ngắm em từa xa, dù là từ phía sau. Tôi vui mừng khi được em trò chuyện, rồi vu vơ buồn khi em vụt đi cùng đám bạn, bỏ tôi một mình cô đơn trong … lớp. Tôi tức tối khi thấy em nói cười cùng lũ con trai, rồi thả nỗi giận đó vào những quả đấm xuống bàn. Đau buốt cả nắm tay và đau cả đâu đó trong lồng ngực. Tôi thích ngắm em cười và cũng sợ em khóc. Như đứa trẻ thích kem ngọt và sự thuốc đắng, tôi sợ những giọt nước mắt ấy hơn bất kỳ điều gì. Chúng làm tôi mềm lòng, đau đớn và đần độn. Những lúc ấy, tôi luôn cố xuýt xoa xin lỗi em, để mắt em không còn hoe đỏ. Tình yêu sao lại kỳ lạ quá. Tôi khi ấy và mãi sau này vẫn không thể nào lý giải nổi.

-             Hiên ơi, cho tui biết ước mơ của Hiên đi!

-             Bác sĩ.

-             Vậy Hiên định thi Y hả?

-             Ờ, nguyện vọng đầu của tui là Đại học Y dược Huế. Hy vọng là sẽ đậu!

-             Chắc chắn rồi. Hiên giỏi thế cơ mà! Hiên chỉ có đậu thủ khoa thôi, Hiên nhỉ!

Mắt em sáng lên, hướng cái nhìn đầy khâm phục về phía tôi. Trong khoảnh khắc ấy, mũi tôi cao lên và vai tôi rộng ra cả vài tất.

-             Nhã sẽ làm cô giáo!

Em quả quyết, môi mím chặt, đôi mắt long lanh nhìn về xa xăm. Tôi thấy trong đôi mắt ấy, em hiện lên trên bục giảng, trong tà áo dài, chắc em hạnh phúc lắm. Tự nhiên tôi cười.

-             Nhã mặc áo dài xinh lắm!

Nó ngơ ngác: - Hiên nói tui gì cơ?

-             À thì, tui bảo Nhã làm cô giáo tuyệt lắm. Rồi có định kiếm thêm ông thầy nào đó làm chồng không?

-             Tui không lấy chồng thầy giáo đâu, hứ!

-             Sao quả quyết thế?

-             Thì Hiên nghĩ đi, hai vợ chồng đều là giáo viên, rồi khai giảng ai đưa con đến trường, đúng hông?

Tôi cười vì suy nghĩ già dặn đầy tính trẻ con của em…

-             Lo xa!

-             Thế Hiên có thích lấy vợ là giáo viên không?

Tôi đỏ mặt, hai tai nóng ran, đầu thoáng nghĩ về hình ảnh trên bục giảng của Nhã.

-             Nhã nói gì….Ha, mưa rồi! Vô lớp mau!

Tôi đứng dậy, cố tránh đôi mắt của Nhã. Em chỉ thở dài, tiếng thở nhẹ lẫn trong âm điệu của cơn mưa.

Mưa kéo dài, nặng trĩu, đẩy nắng ra xa, khuất sau những đám mây xám xịt. Tôi không thích mưa. Hạt mưa rơi vội xuống đất, vỡ tan khiến tôi mơ tưởng đến những thứ mong manh, vô vị, như chính bản thân mình. Tôi luôn là kẻ nhút nhát, chán chường. Đối với Nhã, tôi chỉ biết lặng thầm đợi chờ. Tôi đợi chờ trong vô vọng, thấp thảm. Tình cảm của tôi cứ lớn dần lên, như không khí thổi phồng quả bóng bay, tôi sợ mình sẽ vỡ tan mất. Tôi luôn dành cho Nhã một sự trân trọng, yêu thương đến day dứt. Nhưng cũng chỉ có vậy, không gì hơn. Tôi không muốn Nhã biết tình cảm của mình. Tôi sợ tình cảm ấy sẽ ràng buộc Nhã vào sợi dây mà em không hề muốn. Tôi hiểu cảm giác con chim non bị nhốt trong lồng sắt, bỏ rơi cả bầu trời. Thứ lồng sắt ấy, tôi không muốn gắn vào cuộc đời em. Em là tia nắng rạng ngời, còn tôi chẳng là gì ngoài giọt sương trên cuốn lá. Nắng lên, sương cũng tan mất.

Mưa vẫn rơi hoài không dứt. Trong cơn mưa ấy, Liêm xuất hiện như tia sét cắt qua đời Nhã và cứa nát trái tim tôi.

Liêm học lớp bên, điển trai, thông minh và tài năng. Nó hát hay, nhảy giỏi, thậm chí ăn nói có duyên khiến ai cũng mê tít. Vì vậy mà về trường vài tháng, ai cũng biết đến cái tên Liêm, Liêm “đào hoa”. Nhà nó ở thành phố mới chuyển về, được tiếng khá giả. Nó xuất hiện trước lớp tôi, với hoa và quà, như con ong mật đi tìm nhụy. Lớp tôi nhiều nhụy, lắm hương, lắm sắc. Nhưng đau đớn thay, đích đến của Liêm dừng lại ở góc phòng, nơi bàn Nhã. Đám đông kéo tới, reo hò, hào hứng nhìn sự kiện có một không hai. Tôi choàng dậy, lặng người trước cảnh tượng ấy. Liêm nói gì với Nhã, tôi nghe không rõ. Bởi tiếng mưa, tiếng reo hò hay bởi chính con tim tôi đang thoi thóp? Tôi cố cười, vỗ tay răm rắp theo sự phấn khích của cả căn phòng. Rồi lặng lẽ tôi bước ra khỏi lớp, đến ngồi trên bậc thềm như mọi khi, nhưng nắng đã tắt và Nhã cũng không còn bên tôi. Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi như đã cháy rụi.

“Nắng em. Lòng tôi

Thiêu đốt. Cháy rụi”

Ra về tôi chen chúc đứng chờ mưa tan. Một không khí ngột ngạt và lãnh lẽo. Đầu tôi rối bời và tim tôi như thắt lại, từng cơn. Tôi không giận, không trách ai cả. Lòng tôi chỉ tràn đầy đau đớn. Ngày có nắng, tôi không giữ, giờ mưa rồi, tôi biết trách ai đây? Giá như Liêm là một tên xấu xa, một kẻ phản diện trong đời tôi và Nhã là đứa con gái xấu xí, ngu ngốc thì chắc lòng tôi sẽ phần nào dễ chịu. Nhưng biết làm sao, Liêm là một chàng trai tốt, hơn tôi cả ngàn phần. Còn Nhã? Ngu ngốc. Ngu ngốc. Chỉ mình tôi gieo nên những hy vọng để rồi tự mình đau khổ. Âu cũng chỉ là do chính mình thôi.

-            Hiên, mày biết tin gì chưa, con Nhã….

Thằng Nhân ở đâu lao tới.

-            Biết rồi! – Tôi thở dài.

-            Biết gì mà biết, tao thấy lúc nãy mày chạy ra ngoài mà. Nhìn mặt mày kìa, đau với chả khổ!

-            Chứ sao, thằng này!

-            Con Nhã không nhận quà của thằng Liêm, nó không chịu.

-            Cái gì? Sao tao không biết?

-            Đó, vậy mà bảo biết rồi. Con Nhã chỉ cuối đầu cảm ơn, nó bảo nó thích một người tên Ngạn. Mà quái lạ, cả trường này tao có biết thằng nào tên Ngạn đâu. Lạ lùng!

Tôi giật mình, bàng hoàng như có luồng điện chạy qua người. Tôi vội lục trong cặp, lôi ra cuốn sách mà tôi cho Nhã mượn. “Mắc biếc”. Tôi lật vội. Giữa những trang sách đã ngả màu, tay tôi dừng lại tại một trang được gấp cẩn thận. Trong sách ấy, mắt tôi dừng lại nơi những dòng chữ được gạch đỏ dưới chân:

“Có một mặt trời

Trong ngực em

Mỗi ngày

Em mỗi sớm mai lên

Lòng anh buổi ấy

Tương tư nắng

Không phải hoa quỳ

Vẫn hướng dương”

Lại lần nữa, tim tôi như chết lặng. Điều ngu ngốc hơn cả đơn phương là đơn phương lẫn nhau. Ngu ngốc, tôi rủa sả mình bằng những từ ngữ xấu xa nhất. Sao tôi không nhận ra tình cảm của Nhã? Chính thái độ thờ ơ đến đần độn, chính cái vỏ bọc mà tôi tạo ra đã khiến tôi đánh mất Nhã, đánh mất đi ánh nắng đời mình.

Không, tôi là Hiên, không phải là Ngạn. Tôi muốn nói hết tất cả lòng mình, một lần và mãi mãi. Tôi lao đi trong cơn mưa, cố tìm em sau cơn mưa nặng hạt.

-            Hiên!

-            Tôi không thấy Nhã, nhưng em lại nhìn thấy tôi. Em đưa ô che đầu tôi, đôi mắt vẫn còn hoe hoe đỏ. Tôi thở hổn hển, định thốt lên thì em đưa tay lên che miệng tôi. Những ngón tay ấm áp đặt lên khuôn mặt ướt đẫm của tôi, em khẽ hỏi:

-            Hiên đọc cuốn sách rồi à?

Tôi khẽ gật đầu. Nhã mỉm cười, đưa ánh mắt trong trẻo nhìn tôi:

-            Nếu, nếu Nhã bận việc không thể đưa con đến trường ngày khai giảng. Hiên có buồn không khi làm điều ấy một mình?

Tôi chỉ muốn cười cho suy nghĩ trẻ con của Nhã. Nhưng trước ánh mắt của em, tôi mím chặt môi. Nuốt “ực” một cái, như nuốt trôi thứ ngu ngốc trong lòng mình, tôi nắm lấy tay em:

-            Hiên sẽ hạnh phúc lắm khi đưa con mình đến trường, không chỉ ngày khai giảng đâu....

Mưa dần tan, không khí trong lành hơn sau khi được gột sạch. Sau những đám mây đã vắt kiệt nước, mặt trời lộ ra, tỏa nắng ngọt ngào, thanh tú. Nắng dạo chơi trên hàng cây, rủ nhau xen qua kẽ lá. Trong số ấy, có hạt nắng nào đã đậu xuống nơi đây, len vào con tim tuổi 18 của tôi.

Thật ngọt ngào!

 

 

 


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn:

Banner liên kết

solienlacdientu
tracuudiemthi
ooffice so
truonghocketnoi
thongbaonhatruong
kehoachnhatruong

Gallery ảnh

Thống kê

Các thành viên : 10
Nội dung : 448
Liên kết web : 17
Số lần xem bài viết : 407280
Hiện có 22 khách Trực tuyến