BÀI DỰ THI SỐ 6

LÁ THƯ ĐẦU TIÊN

Mùa đông Hà Nội là những ngày lạnh giá phủ đầy sương xám. Những dải sương mỏng ấy tựa như những giấc mơ đang trôi đi chậm, bất giác và mơ hồ, kéo theo những nỗi buồn vào làn gió heo may.  Lang thang giữa nơi đất khách quê người, tôi nghe lòng lạnh buốt hơn, lạnh không phải vì cái rét của mùa đông khắc nghiệt, mà lạnh vì nỗi cô đơn, trống vắng. Giữa dòng người xô bồ trên phố đi bộ, chẳng có ai là thân thuộc. Tôi bất chợt ghé vào quán cà phê bên đường, chọn cho mình chổ ngồi vừa ý rồi gọi một tách cafe nâu nhâm nhi và hoàn thành bài phóng sự để gửi về tòa soạn ở Tam Kỳ. Đang loay hoay gõ máy tính cành cạnh thì từ đâu một chàng trai trẻ khoác trên mình bộ cảnh phục tiến về phía tôi:
- Ủa, Là Quỳnh đó hả? 

- Tôi, tôi... tôi đâu có vi phạm gì đâu mà anh bắt tôi...anh...anh lầm người rồi à nha.

- Ơ, tôi... tôi xin lỗi! - Anh cảnh sát đáp lại vẻ hối lỗi, sau đó anh ta lại ngồi xuống bàn của tôi. Giữa thủ đô lạnh giá, tôi bất chợt tìm ra ánh mắt thân thuộc nơi người quân nhân áo xanh kia. Tôi nhìn thấy người tôi đã từng quen trong cái tuổi mười tám đầy mơ hồ. Bất giác tôi chợt thốt lên: "Ủa, hóa ra cậu là..."

Tôi đặt tách cafe xuống bàn, hai đôi mắt rưng rưng,  bàn tay tôi xoa vào nhau lập cập. Nhìn ra ngoài phố, tôi nhìn thấy mình của năm năm về trước - một thiếu nữ mười tám ngây ngô đầy hoài bão, một trái tim lỗi nhịp dẫu bao lần sửa sai... Tất cả chỉ mới như ngày hôm qua...

***
          Sáng hôm đó là ngày tôi được phân công trực nhật. Đang loay hoay kê lại bàn ghế thì một phong thư rơi xuống. Tôi tò mò nhặt lên xem. Trong thư là những dòng chữ nắn nót kèm theo "tặng phẩm" là chiếc kẹp nơ xinh xắn : "Gửi Quỳnh thân mến, mình biết bạn đã lâu rồi nhưng hôm nay mới mạo muội viết thư xin làm quen. Mình học buổi chiều, cùng chổ với bạn đấy. Nếu bạn không nỡ từ chối thì hồi âm lại cho mình nha. Cảm ơn bạn. Ký tên: Quốc Anh." Tôi bất giác đỏ bừng mặt, tim như đập lô tô trong ngực, chả là mười mấy năm nay chẳng có ai dám gửi cho tôi mấy dòng thư tình đậm mùi sến súa như thế, vả lại sắp tới kỳ thi Đại học tôi không cho phép mình xao nhãng vào bất cứ việc gì khác. Tôi không biết xử lý như thế nào, bây giờ mà nói với nhỏ Vân nhỏ Cúc thì chắc chúng nó chọc quê tôi phát khóc mất, ai chứ nói cho hai nhỏ đó biết thì tôi có nước mà chui lỗ cống. Càng nghĩ tôi càng rùng mình.

Bỗng hai giọng nói quen thuộc ấy vang lên làm tôi giật bắn người:
- Ê, đang tương tư chàng nào vậy mày? - Con Cúc cười khoái chí

          Con Vân xuýt xoa:

- Chắc công chúa nhà ta đang nhớ anh Dũng đây mà.
- Ê, ê. Tụi mày đừng có mà nói bậy à nha. Ai thèm nhớ anh ta chứ. Hứ! - Tôi đỏ mặt cự nự.

Bỗng con Cúc giật tờ giấy trên tay tôi, nó ré lên:

- A con này giấu chị em nè, thư tình của thằng Dũng gửi cho nó nè Vân.

- Mày đừng có nói bậy! 

 Con Vân vội cầm tờ giấy, vừa lướt qua những dòng chữ sến súa đó nó hét toáng lên:

- Trời, tình tứ dữ mày. " Gửi Quỳnh thân mến" rồi còn " Cho mình làm quen" đúng là đậm mùi cải lương!. Mà thằng chả Quốc Anh là ai vậy? Tên nghe lạ hoắc à?

Tôi bực bội giật lại mảnh giấy:

- Thôi tụi mày tha cho tao nhờ. Học đi chớ yêu với chả đương chỉ tổ mệt óc. - Tôi thở một hơi dài rồi vội nhào tờ giấy định vứt vào sọt rác.
     Nhỏ Vân ngăn lại: 

- Ấy ấy, người ta nói như thế này thì mày phải viết thư đáp lại chứ, chỉ làm bạn thôi mà!

- Tụi mày muốn làm gì thì làm đừng quá mức là được. - Tôi vội úp mặt vào bàn, mặc cho hai con nhỏ nhí nhố ấy làm gì thì làm. 

            Tôi vừa nói dứt câu, lũ bạn tinh nghịch đã nhanh tay xé "rẹt" một tờ giấy trong tập, hí hửng viết : " Gửi bạn Quốc Anh, mình vô cùng ngạc nhiên vì bắt gặp một tâm hồn "thanh thản" giữa chiến trường thi "sinh tử" đầy cam go, nể tình làng nghĩa xóm, mình đồng ý thư làm quen của cậu. Nhưng chỉ lưu ý một điều là lần sau nhớ tặng cái gì ăn được một chút nha, mà ăn được vẫn chưa đủ, phải mỗi vật ba thứ mới được nha. Vì mình còn có hai đứa bạn thân "dễ thương" nữa. Gửi bạn chưa thân - Quỳnh"

Con Cúc viết tới đâu thì nhỏ Vân ôm bụng cười tới đó. Nó nhao nhao lên:

- Vậy là đợt này tụi mình bội thu rồi hen! 

- Chớ sao, có quà tiếp tế cho chị em mình ăn khuya rồi.
      Tôi nhìn Cúc vẻ ái ngại:

- Mày viết vậy có ác quá không?

- Ác gì mà ác! - Cúc quả quyết - Không chừng tao cắt được đuôi cho mày cũng nên!

Vừa cười hì hì, Cúc hí hửng đặt lá thư hồi âm vào ngăn bàn tôi hệt như vừa lập một chiến công gì đó hiển hách lắm. 

Ngày qua tháng lại, cái tên Quốc Anh đó vẫn gửi thư và quà kèm theo cho bọn tôi đều đặn: lúc thì ba trái ổi, lúc ba cây kẹo, lúc ba bịch bánh tráng... Tên đó tâm lý phết! Mỗi lần đọc thư hắn, tôi có cảm giác gần gũi khó tả, những bức thư hắn gửi chỉ ở giới hạn bạn bè, lúc thì hỏi bài tập, khi thì hỏi xin ý kiến về mấy vấn đề nan giải. Nói chung chỉ xoay quanh việc học nên tôi khá là an tâm. 

   Một hôm nhỏ Cúc nguýt tôi và nhỏ Vân lại với vẻ mặt nghiêm trọng:

- Không thể như thế được, chẳng lẽ tụi mình cứ viết thư qua lại mà không biết mặt " giám đốc cung cấp thực phẩm" cho hả?

- Hay là mình điều tra tên Quốc Anh đó đi. - Vân liếc tôi hỏi: Tìm anh chàng Quốc anh đó nha mày. 

- Ừ, tùy tụi mày. - Tôi đáp vẻ miễn cưỡng - Nhưng bằng cách nào cơ chứ? 
Con Cúc đưa ra một kế hoạch đã chuẩn bị từ trước:

- Thế này, chiều nay lúc 4h tụi mình đi học rồi nấp vào đâu đó xem tên nào là thủ phạm.

Chúng tôi tán thành với ý kiến của con Cúc. Quả thật, tôi cũng khá tò mò về chàng Quốc Anh này, tự dưng không thân không thiết lại cho bọn tôi những mớ quà, không biết dung mạo của cậu ta như thế nào? Có giống với trong trí tưởng tượng của tôi không? Chiều hôm đó, bọn tôi phục sẵn đằng sau bụi cây trước cửa lớp, đợi hết học sinh ra về. Bọn tôi chợt nhảy dựng lên, tim tôi đập thình thịch khi thấy một tên từ lớp bên cạnh vào đặt lá thư vào ngăn bàn tôi.  Con Cúc bỗng nhảy vào, hét toáng lên:

- Ái chà, hóa ra cậu là thủ phạm đằng sau những lá thư nhỉ? Quốc Anh.
     Tên đó giật bắn người, hai tay run run cầm lá thư, chưa kịp ú ớ tiếng nào thì nhỏ Vân chen ngang:

- Bọn này biết hết rồi ngen. Ông học lớp khác mà dám nói là cùng lớp nè, ông là ai, mau khai thiệt đi để được bọn này khoan hồng!

 Tên đó nhìn tôi như ra vẻ cầu cứu trước sự ranh mãnh của hai đứa bạn.
- Tôi... tôi sẽ giải thích. Tôi là Huy, học lớp bên cạnh, thực ra những lá thư này không phải tôi gửi Quỳnh mà là một người khác nhờ tôi...

      Con Cúc đập tay xuống bàn: 

- À, à... còn chủ mưu trong vụ này nữa à. Là ai, mau khai ra cho tôi!
- Là... là Dũng nhờ tôi gửi thư cho Quỳnh. Dũng viết, còn tôi chỉ là người đưa thư thôi. - Thằng Huy ấp úng - Các bạn đừng nói với thằng Dũng nha, không khéo nó không cho tôi xem bài kiểm tra mất!

Cuộc nói chuyện đang gay cấn thì bọn tôi bỗng hoàng hồn khi bác bảo vệ hắng giọng:

- Các anh chị làm gì mà giờ này còn chưa về nữa hả? 

                                                   ***

Nhỏ Cúc lảu tảu theo tôi: 

- Nhất mày rồi nha Quỳnh!

Con Vân phụ họa thêm:

- Anh chàng Dũng mà con Quỳnh tương tư nay tương tư lại nó rồi hen?
     Tim tôi như đập lô tô trong ngực, hai má nóng ran. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng có cảm giác với một đứa con trai nào nhưng với Dũng thì khác. Dũng là đứa con trai mà tôi mến mộ và nể phục nhất. Dũng vừa học giỏi, đẹp trai lại hát hay, chơi thể thao giỏi, đặc biệt là cái tính lạnh lùng khiến con gái phải sắp thành hàng theo hắn. Thế nên một đứa con gái tóc tai bù xù, cả ngày chỉ cắm vào mấy quyển sách như tôi càng không có cơ hội. Tôi đã từng nghĩ vậy. Nhưng giờ đây, cái tên Dũng "đáng thương" ấy lại lặng thầm gửi thư cho tôi suốt mấy tuần nay làm tôi bối rối đứng ngồi không yên.

  Sáng hôm sau và những sáng kế tiếp, con Cúc và con Vân đã chuyển nhượng quyền viết thư gửi độc giả lại cho tôi. Mấy dòng tôi viết cũng chẳng khác tụi nó là bao, nào là "Quốc Anh định thi khối gì, ngành gì, muốn vào trường nào" hay "ông đã ôn bài xong chưa". Nếu mọi chuyện vẫn xảy ra như Trái Đất vẫn quay xung quanh Mặt trời thì thanh xuân tuổi mười tám của tôi có lẽ sẽ không sóng gió và bấp bênh như thế.

Một hôm, tôi đang loay hoay đọc thư của Dũng gửi thì từ đằng sau thầy Nam đã đứng từ lúc nào không hay. Thầy giật tờ giấy ra khỏi tay tôi, đôi lông mày thầy nhíu lại: " Gửi Quỳnh, tối mai bạn rảnh không? Mình muốn hẹn bạn đi xem phim và nói chuyện, nếu bạn đồng ý thì 7h tối mai tại rạp Hòa Bình nhé!" Thầy Nam đọc to lên, cả lớp ôm bụng cười ngặt nghẽo, bọn họ nhìn chằm chằm về phía tôi tỏ ý giễu cợt, riêng chỉ có Cúc và Vân là lo lắng cho sự cố ngoài ý muốn của tôi. Thầy đập thước xuống bàn:

- Ra chơi xuống phòng giáo viên gặp thầy.

Đầu óc tôi như quay cuồng, tôi không tìm thấy một điểm tựa thăng bằng trên khoảng không lơ lửng. Thầy Nam vốn nổi tiếng khó nhất trường, lại cấm học sinh yêu đương nhăng nhít, càng nghĩ tôi càng thấy cuộc đời mình bế tắc từ đây. 

Đó là khoảng thời gian đầy khắc nghiệt của tôi, vừa về đến nhà đã thấy ba mẹ đón sẵn trước cổng trách mắng:

- Mới ngần ấy tuổi đầu mà yêu với chả đương. Có biết mẹ khổ công lo cho con ăn học không hả?

 Ba tôi thì vô cùng thất vọng:

- Đem điện thoại với máy tính ra đây, ba sẽ cất đến khi nào con thi đậu Đại học. 
     Tối hôm đó tôi đã khóc, khóc rất nhiều. Cuộn tròn tấm chăn tôi vừa khóc vừa nghĩ mình đã làm sai điều gì? Mình và cậu ta chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường, không, là do thầy Nam, thầy đã nghiêm trọng hóa vấn đề lên, tôi ghét ba mẹ, gét cả những ánh mắt giễu cợt nhìn tôi ban sáng, ghét cái người tên Dũng đó đã ở đâu khi mình gặp khó khăn? Mặc kệ cho hắn ta đừng đợi một mình ở rạp, ngày mai tôi sẽ nhắn lại với dòng chữ "Mình sẽ đi, cậu chờ tớ nhé" cho bỏ tức!

Ngày qua tháng lại, hôm thì mẹ tôi chở tôi đi học , lúc thì bố tôi. Nhỏ Cúc và nhỏ Vân củng hết lời chia sẻ, những lá thư gửi đến trong ngăn bàn tôi đều chẳng màng và cho chúng vào sọt rác. Tôi bắt đầu lao đầu vào sách vở đến cả quên ăn quên ngủ vì lý do muốn thể hiện cho ba mẹ, thầy Nam và lũ bạn thấy sự sai lầm của họ. Và kết quả cuối cùng cũng như mong đợi, năm đó tôi đậu Đại học nhân văn, nhỏ Vân thì đậu trường Y, con Cúc thì đậu trường Luật. Hôm chia tay, bọn tôi vừa mừng vừa vui cứ ôm chầm lấy nhau, nhỏ Cúc nói với tôi

- Mày biết gì chưa? Thằng Dũng đậu trường cảnh sát đó mày!

- Kệ hắn ta. Tớ không quan tâm! - Tôi gạt phắt lời thông báo của nhỏ Cúc, quả thật, trong lòng tôi vừa mừng vừa trách. Mừng vì cái tên lạnh lùng ấy đã thành anh học viên cảnh sát, khoác lên mình màu áo xanh mà tôi vẫn hằng ngưỡng mộ. Lại càng trách anh ta tại sao không gặp trực tiếp mình mà bày tỏ. Những câu hỏi ấy cứ khép lại mà chưa có lời giải đáp.

                                                                    ***

     Hôm nay, giữa Hà Nội lạnh giá, tôi bất chợt tìm ra hơi ấm của lòng mình. Nếu là tôi của năm năm về trước - một thiếu nữ ngây ngô hiếu thắng sẽ nhào tới anh ta mà níu lấy cổ áo đánh cho anh ta một trận và hỏi về những câu hỏi bâng quơ ngày ấy. Nhưng tôi hôm nay - cô gái trẻ hai mươi ba tuổi đã đủ trưởng thành để suy nghĩ về chuyện lúc còn thơ, biết kìm chế cảm xúc của mình, nghĩ lại chẳng có gì dám chắc là Dũng đã gửi thư cho tôi, lỡ nào là thằng Huy nói dối thì sao, càng nghĩ tôi càng buồn cười về sự ngây ngô, ngốc nghếch của mình.

- Dũng đó hả? Ông khác quá làm tôi nhận không ra luôn. Dạo này công tác ở đâu rồi?

Dũng mỉm cười, giọng ân cần

- Dũng đang công tác ở Hà Nội. Quỳnh cũng làm việc ở Hà Nội hả?

- Đâu. - Tôi lắc đầu nguầy nguậy - Quỳnh làm phóng viên ở Tam Kì á, đợt nay đi công tác ở Hà Nội

Bỗng từ đâu, một cô gái vẫn bộ cảnh phục màu xanh ấy lại ngồi gần Dũng: 

- Ủa, anh quen cô ấy hả?

          Dũng nhìn cô gái ấy với ánh mắt thân mật, giới thiệu với tôi:
          - Đây là Tuyết, vợ sắp cưới của Dũng. Còn đây là Quỳnh, bạn học cấp ba của anh.

          Tôi như khựng lại, hóa ra anh đã có bạn gái, anh chẳng hỏi tôi về bức thư ngày ấy,... sau khi trò chuyện vui vẻ một hồi. Hai người đó dắt tay nhau ra về. Tôi nhìn mãi, nhìn mãi về màu xanh ấy, quả thật rất đẹp đôi, bất giác tôi mỉm cười, tuổi mười tám hiện ra thật đẹp trong tâm trí tôi, cái tuổi không còn là con nít nhưng chưa chắc đã trưởng thành, cái tuổi giận ghét thất thường, sáng nắng chiều mưa. Đặc biệt, thanh xuân khi tôi mười tám lại rực cháy, tiếp sức mạnh cho bao hoài bão và ước mơ để tôi trở thành cô gái vững bước trên đời. Dẫu thanh xuân là sóng gió thì ta vẫn muốn một lần được hoà mình vào cơn sómg dữ ấy mà cháy hết niềm đam mê.
     Tôi lấy điện thoại ra và nhắn tin cho ba mẹ: "Con gái yêu ba mẹ nhiều lắm!"
     Tôi gửi mail cho thầy Nam : "Con vô cùng xin lỗi và cảm ơn thầy. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam con chúc thầy sức khỏe, hạnh phúc và luôn thành công trên con đường giảng dạy"

Sau đó, tôi gọi điện cho nhỏ Cúc và nhỏ Vân: "Tao tìm được câu trả lời rồi tụi mày ạ!"

Thanh xuân của tôi trôi qua thật đẹp, thế đấy! 

                                                                 -Hết-


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: