BÀI DỰ THI SỐ 15

PHẬN ĐỜI NGHIỆT NGÃ

 

...Vào khoảng 8h ngày 25/10, nhiều người dân đi qua khu vực sông Trường Giang hoảng hốt phát hiện một xác em gái trôi tấp vào đám lục bình nên đã gọi báo Công an. Nhận được tin báo, lực lượng Công an nhanh chóng có mặt tại hiện trường để trục vớt thi thể, khám nghiệm tử thi và lấy lời khai nhân chứng. Thi thể được xác định là bé gái, đang mang thai khoảng 3 tháng, không có giấy tờ tùy thân và đã chết nhiều ngày. Thông tin đã làm lay động cả xóm chài nghèo và ai cũng nhận ra cô bé. Dân làng tổ chức an táng, đưa em về nằm cạnh ba mẹ và người bà kính yêu của em. Thương thay cho phận đời nghiệt ngã! Nhưng có lẽ đây là kết thúc mà ông trời đã ban cho con bé. Đôi khi như vậy sẽ tốt hơn, nó sẽ là vì sao tinh tú trên bầu trời hoặc sẽ là một cô tiên nữ xinh đẹp với tâm hồn ngây thơ, trong sáng. Trần gian quá khắc nghiệt với cuộc đời của em rồi, từ bây giờ em đã được giải thoát...

 

-      Hoa ơi!

     -    Dạ, ngoại gọi con ạ

     -   Ừ, cuối tuần là giỗ của ba má con rồi; con xem chiều đi học về sớm thì ra mộ với ngoại, nhổ mấy cây cỏ với sửa lại phần mộ ba má con cho nó đường hoàng chứ cả năm cát chài xuống hết cả rồi. Mới đây mà đã 8 năm, kể từ ngày ba má con mất trong tai nạn xe, ngày nào ngoại cũng không chợp mắt được. Ngoại thương con và thương ba má con quá! Biết khi nào bà cháu mình mới xây được ngôi nhà mới cho ba má con đây

    -   Dạ, nhà mình nghèo mà ngoại vẫn tần tảo, nuôi con ăn học; nhiều lúc con nghĩ sẽ không bước tiếp được, nhưng vì ngoại, vì ba má con sẽ cố gắng hơn, sau này con sẽ xây cho ba má con một ngôi nhà thật to nghe ngoại.

            Ngôi nhà nhỏ, lụp xụp trong xóm nghèo kể từ khi hai lao động chính qua đời thì cuộc sống càng thêm chật vật. Hai bà cháu Hoa rau cháo qua ngày, bắt ốc hái rau kiếm sống. Cũng chính vì gia cảnh nghèo túng mà em luôn bị bạn bè dè bỉu, coi thường. Người đời thường nói, con cái đến với cha mẹ cũng bởi duyên số. Có đứa thì đến để trả ơn, cũng có đứa đến để báo ân hoặc trả nợ. Có lẽ Hoa xuất hiện trên cõi đời này để trả nợ trần ai. Đứa  bé 13 tuổi đời đáng lý phải được bảo bọc, chăm sóc; vậy mà tấm lưng trần của em phải sớm bươn chải, vất vưỡng cùng với người bà già yếu, bệnh tật mà không biết sẽ bỏ em ra đi lúc nào.

            Nhiều đêm không ngủ được em lại suy nghĩ, em sợ cái cảnh mất đi những người thương yêu nhất. Có lẽ cú sốc lớn lúc vừa lên năm em không bao giờ quên được. Cái ngày chiếc xe cứu thương về đầu làng rồi rẽ vào chính căn nhà tranh lụp xụp nơi đầy ắp tiếng cười hạnh phúc ấy đã làm tim em như tan nát, cả bầu trời như sụp đổ, em ôm lấy thi thể lần lượt ba rồi mẹ gào thét khiến không ai cầm được nước mắt. Hai bà cháu cố gắng vượt qua những tháng ngày cơ cực nhất, mặc cho căn bệnh tim hành hạ, bà gồng hết sức có thể để bù đắp cho đứa cháu ngoại đáng thương. Em yêu bà lắm! Khẽ khàng đặt tay vòng qua ôm ngoại thật chặt rồi hôn lên má, lên cằm ngoại mình...nằm đó bà nuốt nước mắt vào trong. Có đêm nào bà ngủ trước nó đâu, trò chuyện đôi câu rồi giả vờ thiếp đi cho nó ngủ, bà thừa hiểu tính con bé mà...Một đứa trẻ hồn nhiên, vô tư, tinh nghịch sớm chịu cảnh mất mát, đau thương, nó trở nên trầm lặng và già dặn khi nào bà cũng không nhận ra. Có lẽ cuộc đời, hoàn cảnh đã dạy nó. Biết bà già yếu nên nó sợ bà lại bỏ nó đi, bỏ nó lại một mình trên cõi đời, mà chính bà cũng đang rất sợ..

            Mùa đông năm ấy đến sớm và kéo dài, căn nhà nhỏ càng thêm lạnh lẽo; tấm chăn mỏng như không đủ nhiệt ấp ủ hai bà cháu nhưng tình thương, tình cảm họ dành cho nhau rất lớn, ai cũng bảo là không sao rồi cứ nhường qua rồi nhương lại. Biết sức khỏe xuống cấp trầm trọng bà càng lo, hằng ngày cứ căn dặn nó đủ điều, dạy nó bài học làm người và cách tự đứng vững  trên đôi chân của mình. Gà gáy canh ba, bà tranh thủ dậy nhen bếp lửa bắt nồi cháo cho tý nó dậy ăn đi học; bước chân run run chậm chạp hơn kèm theo những cơn ho kéo dài nơi gian bếp khiến Hoa càng thêm đau lòng. Bà bệnh đã hơn mười ngày nay nhưng vẫn chưa uống thuốc, chiều qua em có hái mớ lá xông nhưng ngoại vẫn chưa đỡ. Em chẳng buồn đi học, chỉ muốn ở bên chăm sóc ngoại thôi. Bà con hàng xóm thương tình cho cảnh ngộ của hai bà cháu nên cũng hay qua hỏi han, động viên, giúp đỡ.

            Nhưng, trời cao không có mắt! Trong đêm mưa to hôm ấy, kèm theo cơn ho kéo dài, bà đã trút hơi thở cuối cùng! Không kịp trăn trối với Hoa lời nào bà đã vội ra đi trong khi đôi dòng lệ còn ướt đẫm trên khóe mắt. Lại một lần nữa con bé rơi xuống vực thẳm. Tiếng thét gọi  “Ngoại ơi” giữa đêm khuya như tiếng xé, xé cả ruột gan mọi người. Ngày đưa linh cửu bà về nơi chín suối  con bé như người mất hồn,tay cầm di ảnh bước về phía trước như vô định. Đôi mắt đỏ hoe, sưng húp cứ nhìn vào khoảng không bây giờ không chảy được giọt lệ nào nữa. Có lẽ nó đã khóc, khóc rất nhiều, khóc đến cạn kiệt mất rồi. Không khéo con bé không có sức chống chọi những ngày tháng tiếp theo quá. Bà con ai nấy lắc đầu thương hại. Không ai mà trông thấy cảnh ngộ đó mà không đau lòng!

- Ráng lên nghe con! Có gì cứ chạy sang nhà bác nha, bà con xóm mình không ai bỏ rơi con đâu.

      Nó “Dạ” trong tiếng nấc. Họ hàng của nó kẻ thì mất trong chiến tranh, người thì đi làm kinh tế mới ở đâu nghe nói rất xa, có bao giờ nó thấy mặt được đâu. Bây giờ nó đã không còn một ai bên cạnh, ba má và cả người bà kính yêu đã tụ họp với nhau rồi. Đau thương quá!

            Nó đã bỏ học và quyết định đi kiếm việc làm! Nó đi lang thang cùng khắp, nó đã xin phụ rửa chén bát nhưng vụng về làm rơi vỡ, người ta đã đuổi nó đi. Có lẽ tâm trí nó bây giờ chỉ nghĩ đến ba mẹ và bà ngoại. Nó trầm hơn hẳn, cứ lầm lũi cả ngày, tối về lại ra mộ bà ngoại ngồi hồi lâu. Có thời gian, bà con hàng xóm không thấy nó về nhà nữa; nó đã xin được vào một nhà trên thành phố làm giúp việc. Bà chủ rất thương nó, thấy nó mồ côi nhưng lại siêng năng nên đã cho nó ở lại làm việc và xem nó như con cháu trong nhà. Có lẽ đây là khoảng thời gian nó được ăn ngon, mặc ấm. Nhưng bấy nhiêu cũng không đủ khỏa lấp được nỗi đau chất chồng trong lòng nó. Gia đình, trường lớp, bè bạn cứ lờn vờn hoài trong tâm trí con bé, cho nên nó khó lòng mà vui vẻ được. Ngày kia là giỗ đầu của ngoại, nó xin phép về lo hương khói. Bà con ai nấy bất ngờ khi thấy nó xuất hiện; mọi người mừng rơn vì dạo này thấy nó cũng có da có thịt, đã ra dáng một thiếu nữ rồi. Thật tội nghiệp con nhỏ, nỗi đau chồng chất nỗi đau, dở dang việc học, chỉ hi vọng nó sống tốt để bà và ba mẹ nó vui lòng.

            Hoàn tất việc nhà cửa nó lại lên thành phố, tiếp tục công việc của mình; lau nhà, giặc giũ, cơm nước nó làm gọn ghẽ lắm, ai cũng mến nó cả. Lâu lâu bà chủ lại mua cho nó bộ đồ mới, nó vui lắm và thấy xung quanh ai cũng tốt, ai cũng thương nó; nó thầm cám ơn ông trời vì ít ra cũng ban cho nó miếng ăn, cuộc sống nó đỡ chật vật hơn, có đôi lúc nó còn nghĩ sẽ đi học trở lại nữa.

            “Đùng.g.g …...Đùng.g.g....”

            Sấm chớp to quá, bầu trời tối sầm hẳn lại, phong ba nổi lên, tất cả như một trận cuồng phong...Hoa vội vã chạy lên gác đem sào đồ vô kẻo ướt. Mùa này là thế, những cơn mưa giông bất chợt ập đến nhưng cũng nhanh chóng kết thúc thôi. Chưa kịp xếp xong mớ đồ, Hoa nghe thấy tiếng ai mở cổng; hình như ông chủ đã về, ông đi công tác đã ba hôm nay.

-      Ông chủ mới về ạ?

-      “Ừ” một tiếng rồi ông lên phòng thay đồ đạc.

            Bên ngoài trời vẫn đang mưa, gió vẫn đang rít mạnh, sao hôm nay mưa dai thế nhỉ? Hoa nhủ..Mỗi lần mưa giông thế này em lại nhớ bà ngoại, nhớ cái cảnh hai bà cháu đóng kín hết cửa rồi xuống ngồi bên bếp lửa canh nồi khoai lang luộc. Hoa đang nhớ mùi khoai lang nóng hổi đem chấm tý muối mè của ngoại thì bất giác em giật mình, quay sang thấy ông chủ ngồi sát bên cạnh, ông vòng tay ôm lấy Hoa lúc nào không rõ. Em vung tay tháo chạy nhưng không kịp, ông chủ kéo mạnh tay ôm chặt em vào lòng và giở trò đồi bại. Mặc cho em ra sức chống cự và khóc lóc van xin nhưng cơn dục vọng và thú tính trong người đàn ông 40 tuổi vẫn không hề lay chuyển. Em khóc, la hét đến khản giọng cầu cứu nhưng chả ai nghe thấy. Cầm tờ 50 nghìn dúi vào tay em và dọa không được cho ai biết, ông chủ chạy thẳng lên phòng để lại mình con bé với biết bao cảm giác tội lỗi và tủi nhục. Ôm vội bộ quần áo bị xé rách tươm em lao như bay vào nhà tắm... em dội vòi sen thật mạnh, dội thật mạnh trên người như muốn tẩy đi phần ô uế, dơ bẩn; em khóc ngất và trách bản thân, “ba má ơi, ngoại ơi...” em gọi như điên trong nhà tắm khiến ông chủ cũng khiếp đảm chạy xuống dỗ dành. Em đã trở thành đàn bà kể từ ngày hôm ấy...và hiển nhiên là không ai biết chuyện em bị ông chủ làm nhục. Cũng từ ngày đó, em trở nên lầm lũi, em né tránh và ngại tiếp xúc với mọi người, còn công việc em vẫn hoàn thành tốt. Hơn ba tuần sau, em nhận thấy cơ thể mình có nhiều thay đổi, ai cũng thấy em mệt mỏi, yếu ớt; mọi người cứ nghĩ em bị ốm, nhưng ngờ đâu đó chính là kết quả của hành động tội lỗi ấy_em đã mang thai mà chính em cũng không hề rõ.  Gần ba tháng trôi qua, bụng em ngày càng lộ, em không biết phải đối mặt như thế nào; thật sự là em còn non trẻ lắm, em chưa thể hòa nhập, chưa thể trút đi vẻ ngoài sầu tư kia thì bây giờ em lại gánh chịu thêm một hậu quả vô cùng lớn, nó quá sức so với em, thật sự là lòng em rối như tơ vò. Em khóc cạn nước mắt và mở cổng ra đi...em không biết sẽ đi về đâu nữa nhưng đôi chân cứ lê từng bước chậm chạp về phía xóm chài nghèo_ nơi đã ươm mầm, đã dạy dỗ em, đã hun đúc lên tâm hồn ngây thơ, trong trắng ấy;  Và hơn hết là nơi đó có ba, có mẹ và có bà ngoại đang chờ em quay về. Em muốn chạy thật nhanh để về với mọi người nhưng sao lòng em lại nặng trĩu, đầu óc em cứ như phân ra làm trăm mảnh.

            “Không...”

            Em ôm đầu và chạy thục mạng, em chạy thẳng ra phía bờ sông đầu làng. Em không dám đương đầu, không dám nhìn mặt mọi người, em không dám về nhà nữa...    

            Dòng sông tĩnh lặng, ánh trăng vàng đã lên đến đỉnh ngọn tre, cũng đã khuya rồi mà...chưa bao giờ em  nhận ra quê hương mình đẹp như vậy. Liếc nhìn một lượt, bao nhiêu ký ức tuổi thơ hiện về trong em, em mỉm cười trong dòng nước mắt. Em đã trở về bên bến sông quê, về với gia đình, với ba má, với ngoại, mai đây thôi em sẽ được gặp mọi người rồi mà. Lặng người bước chân xuống sông em cảm thấy mát mẻ vô cùng, cái cảm giác không còn lo âu, không còn oán hận mà là một thứ cảm giác mãn nguyện... em mỉm cười bước tiếp, và như vụt tắt. Em đã nằm sâu trong lòng dòng sông quê hương như nằm trong vòng tay của bà ngoại vậy.

            Đêm nay trăng sáng quá! Có một vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, nó nứ nhấp nháy, cứ lung linh, như đang mỉm cười trước vạn vật.  Dưới đáy sông một đóa Lục Bình vẫn còn trôi giạt. Số phận cuộc đời nghiệt ngã tang thương.


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: