BÀI DỰ THI SỐ 16

NỤ CƯỜI ẤY

Có bao giờ bạn nghĩ mối tình thời học sinh là mối tình đẹp nhất của bạn không?

Những mối tình ngây ngô, dễ thương của những cô cậu học trò mới lớn, của những sự rung động đầu đời,của những cái suy nghĩ còn non nớt chưa trưởng thành. Ấy là tình yêu ư, chắc hẳn mỗi chúng ta ai cũng trải qua một mối tình như thế, dù ngắn hay dài cũng đều để lại trong ta nhiều kỉ niệm. Vui có, buồn cũng có cho đến khi chia tay rồi, liệu bạn có còn nhớ về những mối tình đó không. Cái mối tình dai dẳng không có hồi kết, cái mối tình thuở các bạn còn trao cho nhau những cái nhìn đầy e thẹn, lén lút nhưng vẫn không kém phần dễ thương ấy!

Tôi cũng vậy! Tôi cũng có một mối tình của riêng tôi, một mối tình tuy không như truyện cổ tích nhưng đủ để tôi nhớ mãi về nó-về thanh xuân tươi đẹp của tôi, trong đó cậu ấy là một phần không thể thiếu!

***

Buổi khai giảng sáng hôm ấy, là một buổi sớm đầy sương thu và nắng vàng rải khắp sân trường , từng bạn học sinh tung tăng trong tà áo mới trắng tinh khôi với những nụ cười hồn nhiên,vui tươi đến mức khiến một vài chú ve còn sót lại của mùa hè phải giật mình,vơ vội chiếc đàn xướng lên một bản đồng ca chào ngày tựu trường! Sau bốn mươi lăm phút đứng dưới nắng vàng để nge bài phát biểu của các bạn học sinh, của các thầy cô giáo, đặc biệt là của thầy hiệu trưởng kính mến,chúng tôi cuối cùng cũng đã được thả những quả bong bóng bay lên bầu trời trong xanh lơ lửng mang theo cả những ước mơ, những hoài bão to lớn của chúng tôi bay thật cao,thật xa,rồi mất hút trên khoảng không trung vô tận.

Kết thúc buổi khai giảng đầy ý nghĩa,trang nghiêm ấy,tôi cùng bạn bè thu dọn đồ đạt, riêng tôi còn phải thu dọn cả chồng ghế của cả lớp đem để vào kho bởi tôi là người trực nhật hôm ấy. Một mình tôi đã phải ôm cả chồng ghế với đủ số lượng ba mươi lăm học sinh ngồi,thật là quá sức tưởng tượng của một cô gái bình thường như tôi. Không một ai giúp đỡ bởi ai cũng đang tranh nhau chạy lên phòng học vì không thể chịu được cái nắng cuối hạ đầu thu lâu thêm được nữa. Cả sân trường vắng lặng , chỉ còn lác đác vài bạn học sinh khác cùng cảnh ngộ như tôi,nhưng tiếc thay,tất cả những bạn ấy đều là nam,và tôi chính là nữ sinh duynhất ở lại loay hoay với chồng ghế cao ngang đầu mình. Bỗng nhiên một giọng nói trầm ấm của một cậu bạn nào đó vang lên sau lưng tôi :

-Sao còn ở đây thế cô bé,bộ không thấy nắng à!

Tôi giật mình quay lại thì thấy một cậu con trai nào lạ hoắc, người mà tôi chưa từng gặp cũng đang có một chồng ghế bên tay hệt như tôi, nhưng cậu ta mang chồng ghế rất nhẹ nhàng. À mà cũng đúng thôi,cậu ta là con trai cơ mà,chồng ghế ấy có là vấn đề gì đâu!

-         Này,cậu sao thế?

Câu hỏi tiếp theo của cậu ta cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu tôi. Tôi không trả lời,hay đúng hơn là tôi chưa kịp suy nghĩ sẽ trả lời như thế nào thì cậu ta vừa chỉ vào chồng ghế của tôi rồi tiếp lời :

-         Cậu gặp vấn đề gì với chồng ghế ấy phải không? Hay là nó nặng qúa? thế thì để mình giúp một tay nhé, chờ mình chút xíu nha!

Dứt lời, cậu ta ôm chồng ghế của cậu ta chạy vội vào kho. Chưa đầy một phút, trong khi tôi còn đang ngỡ ngàng thì cậu ta đã chạy ra đứng trước mặt tôi,tay với lấy chồng ghế từ tay tôi còn không quên  nở nụ cười mang đầy nắng khiến tôi lúng túng vô cùng. Tôi lủi thủi đi theo sau cậu ấy không nói tiếng nào, hay đúng hơn là tôi không biết phải nói gì. Phải chăng tôi còn đang say bởi nụ cười đầy nắng của cậu ta lúc nãy! Chỉ nghĩ đến đó thôi là tim tôi bỗng nhiên đập mạnh hơn một nhịp. cái cảm giác này là gì nhỉ,thật khó hiểu!

Thoáng một vài phút trôi qua, hai chúng tôi đã tới cửa nhà kho, vừa lúc đó tiếng trống báo vào tiết học vang lên, cả tôi và cậu ta đều giật mình. Tôi vội vã chạy lên lớp không quên nói :

-         Cảm ơn!

Đi được vài bước tôi ngoái đầu lại thì thấy cậu ta nhìn tôi cười một cách khó hiểu! Nụ cười hôm ấy của cậu làm tôi nhớ mãi!!!

***

Những ngày sau đó,mọi thứ xung quanh tôi vẫn xảy ra như thường lệ,tôi vẫn đi học đều vào buổi sáng, vẫn gồng mình chạy “sô” cho những buổi học thêm cả buổi chiều và tối.mọi thứ xung quanh tôi diễn ra quá vội vã,khiến tôi dần quên đi cái nụ cười đầy nắng của cậu ấy vào buổi sáng hôm ấy.

 Cho tới một hôm, vào giờ ra chơi,tôi đang ngồi tại chỗ nhìn những người bạn xung quanh cười đùa,nói chuyện và đang phải suy nghĩ vài ba chuyện vẩn vơ thì tôi chợt bắt gặp nụ cười đầy nắng thân quen. Phải rồi,chính là nụ cười của cậu con trai đó! Cậu ta đi cùng một vài người bạn của mình vừa đi vừa cười đùa vui vẻ, nụ cười của cậu hôm nay sao đẹp không thua kém gì hôm đó cậu cười với tôi! Cậu ta lướt ngang qua tôi một cách nhanh chóng. Như một phản xạ tự nhiên, tôi lao ra hành lang xem cậu ta học lớp nào! À thì ra là lớp 11/* , gần ngay lớp của tôi mà sao tôi không biết nhỉ. Bỗng nhiên tôi mỉm cười! lại một lần nữa, tim tôi lại lạc nhịp vì nụ cười ấy!

Kể từ hôm ấy, ngày nào tôi cũng cố tình đi ngang qua lớp cậu ấy để tìm kiếm một nụ cười thân quen, và cậu lúc nào cũng vậy,lúc nào cũng nở nụ cười trên môi, nụ cười đầy nắng ấy khiến bao nhiêu trái tim của các nữ sinh xung quanh cậu phải đổ gục. Hình như trong đó, có cả tôi!

Cho đến bây giờ tôi mới để ý, cậu có rất nhiều vệ tinh xung quanh. Cứ mỗi lần cậu đi đến đâu thì y rằng ở đó như bầy ong vỡ tổ. Quả thật,ngoài nụ cười đầy nắng ấy ra,cậu còn có khuôn mặt khá thư sinh nhìn kiểu hiền hiền ấy. Tôi đã bị say nắng bởi nụ cười của cậu mất rồi!!! Phải làm sao đây???

Một buổi sáng thứ sáu, tôi đến phòng thư viện để đọc sách, mượn sách như thói quen hằng tuần. Tôi dạo quanh các giá sách quen thuộc để tìm ra những quyển sách mới hay,giúp ích cho việc học của tôi rất nhiều. Ngoài ra, tôi còn tìm cho mình những cuốn truyện tranh, truyện cười để giải trí hay những tập truyện ngắn rất hay, rất bổ ích của các nhà văn nổi tiếng với lứa tuổi học trò chúng ta như Nguyễn Nhật Ánh, Tô Hoài… Và rồi cuốn truyện tôi đang tìm kiếm cũng đã xuất hiện trước mắt tôi, thế nhưng nó lại nằm ở trên kệ sách trên cùng. Tuy đã dùng hết sức để với lên để lấy quyển sách đó nhưng không thể nào lấy được. Tôi đang thất vọng thì bỗng có một cánh tay của ai đó  lấy quyển sách đó ra khỏi kệ sách rồi để xuống trước mặt tôi kèm lời nói :

-                        Cậu đang cần cuốn này phải không?

Tôi giật mình quay lại. À! Thì ra là cậu ta.sao thế này, tim tôi lại đập nhanh mất rồi, không khéo để cậu ấy biết thì xấu hổ đến chết mất!

Tôi lúng túng đáp :

-                        À à, ừm… cảm ơn cậu nhé !

-                        Không có gì, là con trai thì phải biết giúp đỡ người khác chứ, nhất là với những cô gái dễ thương như cậu nữa!  -Cậu ta đáp lại không quên khuyến mãi thêm nụ cười đầy nắng chết người ấy !

Gì chứ! Dễ thương sao, lần đầu tiên có người khen tôi như vậy đấy. Cậu ta nói thật hay nói đùa thế không biết nữa! Chắc là đùa rồi!

Tôi với tay lấy quyển sách từ cậu ta, ấy thế nhưng hắn lại giở trò trêu đùa, đưa quyển sách lên cao để tôi không thể nào lấy được. Thì ra trông vẻ ngoài thế mà hắn ta cũng biết chọc người khác nhỉ! Tôi cố gắng nhón chân lên để lấy lại quyển sách ấy thế mà không được,hắn cao quá cơ!

Tôi tức mình làm mặt nhăn khó chịu quay đi kiếm sách khác, bỏ mặt cậu ta đang còn ngơ ngác với quyển sách trên tay. Biết tôi giận, cậu ta liền chạy lên đứng trước mặt tôi tỏ vẻ hối lỗi :

-                        Ơ !cậu cho mình xin lỗi nha, mình chỉ định giỡn chút cho vui thôi mà!

Tôi giật quyển sách lại đi đến chiếc bàn quen thuộc của tôi để đọc nó,làm vẻ mặt vờ như lơ cậu ta trong khi trái tim nơi lồng ngực đang đập rộn ràng. Nhìn cái mặt của cậu ta lúc xin lỗi nhìn thật dễ thương, dễ thương ngang ngửa lúc cậu ấy cười với tôi trước đó vậy!

Thế là cậu ta cũng tìm được một quyển sách khác cố tình đi đến chỗ tôi ngồi vờ như đọc sách. Tim tôi đập rộn ràng nhưng vờ như không quan tâm. Cậu ta nói :

-                        Mình tên Minh, học lớp 11/*. Còn cậu tên gì thế nhỉ?

-                        Hương !!! – tôi đáp lại khi mặt vẫn cắm cúi đọc sách.

-                        Ồ!!!tên cậu hay nhỉ -  Cậu ta nói kèm theo một nụ cười nhẹ, khiến tôi suýt đánh rơi quyển sách cầm trên tay. Tôi lại lúng túng :

-                        À..Ừ..!

Và một lần nữa tiếng trống báo vào tiết đã kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủn cảu chúng tôi. Tôi nhanh chóng trả quyển sách lại chỗ cũ và chạy về lớp. Cậu ta cũng làm thế! Xong, cậu ta liền chạy lên song song với  tôi, vừa chạy vừa nói :

-                        Mình làm bạn được chứ!

Tôi chỉ kịp gật đầu rồi ngồi vào vị trí vì giáo viên đã vào.

Gì chứ, làm bạn với cậu ư! Tôi rất sẵng sàng chàng trai à!!!

Tối hôm đó, sau khi đã học bài cũ và làm xong tất cả các bài tập về nhà, tôi liền vớ lấy chiếc smartphone thân yêu của mình để online facebook. Vừa đăng nhập tài khoản vào, lập tức hiện ra trước mắt tôi là một lời mời kết bạn với nickname VŨ HOÀNG MINH. Tôi tò mò liền xem trang cá nhân của nickname đó. À! Thì ra là cậu ấy. Tôi nhanh tay xác nhận lời mời ấy. Tôi cười thầm, làm cách nào mà cậu ta biết nickname mình vậy nhỉ!!!

Sau khi tôi xác nhận lời mời, chợt nghe một tiếng “ting” của âm báo tin nhắn. Mở ra xem thì thấy :

-                        Chào cậu

-                        Chào Minh. Tôi đáp lại.

-                        Cậu đang làm gì thế?

-                        Đang rảnh rổi và lướt facebook thôi!

-                        Cậu ăn cơm chưa?

-                        À mình ăn rồi, còn cậu?

-                        Mình cũng vậy, haha!

-                        …….

Cứ thế mỗi ngày, lúc nào rảnh rỗi là cậu ta đều nhắn tin cho tôi. Chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ, cùng nhau tâm sự nhiều điều. Dần dần, chúng tôi trở thành bạn thân lúc nào mà tôi không hề hay biết.

Ở trường cũng vậy, cứ mỗi giờ ra chơi là cậu ta đều chạy qua lớp tôi rủ tôi xuống căntin uống nước, hay thường xuyên chạy ngang qua lớp tôi nhìn tôi và cười khiến bọn con gái lớp tôi há mồm kinh ngạc. Sau giờ học, chúng nó chặng tôi lại gặng hỏi :

-                        Mày và anh chàng hotboy đó là gì của nhau mà có vẻ thân thiết quá vậy, tụi tao ghen tỵ à nha!

-                        Haha! Tụi tao là bạn thôi, có gì đâu mà ghen với chả tỵ thế! Tôi cười đáp lại chúng nó.

-                        Thôi đừng có giấu, bạn bè gì mà thân thiết ghê vậy, ngày nào cũng rủ nhau đi uống nước tâm sự các kiểu mà! Hay là mày thích nó hả?hahaha… - Chúng nó vẫn chưa chịu buông tha cho tôi.

-                        Thôi kệ chúng mày muốn nghĩ sao thì nghĩ, tao về đây,trễ rồi.

 Tôi vừa nói vừa đứng dậy ra về. Bầu trời hôm nay thật cao và xanh, không gợn một áng mây,ấy vậy mà lòng tôi lại gợn lên đủ thứ. Thật khó tả!!!

Phải chăng là đúng là tôi đang thích cậu. À mà không! Tôi đã thích cậu từ lâu rồi, từ lần đầu tiên cậu cười với tôi dưới ánh nắng vàng kia rồi kìa! Nhưng tôi biết phải làm gì bây giờ đây nhỉ! Tỏ tình với cậu ư? Tôi không đủ can đảm để làm điều đó. Tôi sợ, tôi sợ sẽ đánh mất tình bạn giữa tôi và cậu ấy khi tôi nói ra tình cảm thật sự của mình. Tôi đang rất hoang mang, liệu rằng cậu cũng đang thích tôi chăng? Mà chắc không phải đâu nhỉ, tôi đâu đủ xinh đẹp, giỏi giang để có thể cùng cậu là một đôi được cơ chứ! Chắc chỉ có tôi là đơn phương cậu thôi, còn cậu thì chắc cũng chỉ xem tôi như một người bạn không hơn không kém nhỉ!

Cậu thì hằng ngày vẫn thế, vẫn cười nói bên cạnh tôi, vẫn hay bày trò chọc ghẹo tôi nhưng chắc có lẽ cậu không bao giờ để ý đến đôi má ửng hồng của tôi lúc cậu cười với tôi đâu nhỉ!

Yêu nhưng không nói ra được còn đau khổ hơn cả việc chia tay rồi nhưng vẫn còn yêu. Cái cảm giác giấu giấu diếm diếm e ngại khi vừa nhìn thấy đối phương, trái tim như vừa nhảy ra khỏi lồng ngực. Chỉ cần đứng gần nhau chút thôi, cả mặt mũi lại đỏ cả lên. Thích cảm giác được nhìn họ cười, được họ quan tâm mỗi ngày nhưng cũng buồn vì đó chỉ là sự quan tâm của những người bạn dành cho nhau. Mỗi lần đi chơi với nhau, tôi với cậu đều ngồi gần nhau đó nhưng tôi không cho phép bản thân thể hiện tình cảm, cứ thế mà giấu mãi trong lòng. Sợ cậu biết nhưng lại sợ cậu không biết. Không thể trách cậu không biết tình cảm của mình, mà trách bản thân mình sao lại không đủ can đảm để nói ra lòng mình, nói ra tất cả tình cảm của tôi dành cho cậu, nó không chỉ đơn giản là tình bạn đâu chàng trai à!

Cuộc sống xung quanh vẫn cứ xảy ra bình thường như thế, chỉ là từ ngày tôi biết mình thật sự thích cậu, bầu trời bỗng đổ mưa,trong lòng tôi đầy giông bão!

Tôi và cậu hằng ngày vẫn đi cùng nhau đến trường,cùng nhau từ trường về nhà mặc dù nhà chúng ta ngược đường nhau. Thế nhưng cậu vẫn sẵng sàng vì để được đi cùng tôi mà bỏ thêm thời gian ra để đi đường vòng. Hay thậm chí nhiều hôm tôi không hiểu bài, chỉ cần nghe tôi than thở sao bài này khó quá, bài kia rắc rối quá là cậu ta sẵng sàng bỏ ra vài tiếng đồng hồ để giảng lại thật rõ ràng, chi tiết cho tôi hiểu.Tôi không hiểu lý do của những hành động đó của cậu, có phải là cậu cũng thích tôi chăng? Hay là tôi lại tiếp tục ảo tưởng vị trí của mình nơi cậu?

Tôi và cậu tính tới nay cũng đã quen nhau hơn bốn tháng rồi nhỉ! Bốn tháng kể từ ngày tôi gặp được cậu, bị say bởi nụ cười đầy nắng ấy; đã bốn tháng rồi tôi cùng cậu làm bạn, cùng cậu đi ăn,đi uống khắp nơi,cùng cậu tâm sự những buồn vui trong cuộc sống của mỗi người. Cậu dần trở thành người quan trọng trong tôi, chỉ cần một ngày không thấy cậu, lòng tôi lại bồn chồn không yên. Cậu vẫn cứ thế, vẫn cứ vui vẻ với mọi người, cậu vẫn có nhiều vệ tinh vây quanh, và tôi lại cảm thấy lo lắng vì cứ mãi lo sợ một ngày nào đó cậu sẽ thuộc về một người con gái khác, một người con gái hơn tôi về mọi thứ!

Ngày mười tháng hai! Ấy vậy là chỉ còn bốn ngày nữa là đến ngày lễ tình nhân valentine rồi. Vào ngày này, theo lệ thường thì các cặp tình nhân sẽ tặng cho nhau những món quà để minh chứng cho tình yêu của họ giành cho nhau. Còn đối với tôi, vào này thì nên làm gì bây giờ nhỉ? Tôi có nên chuẩn bị một món quà để tặng cậu ấy không nhỉ? Nhưng mà lấy lý do gì để tặng món quà ấy đây, không khéo là cậu ta sẽ biết hết tất cả tình cảm của mình mất thôi….! Haizzz! Tôi phải nên làm gì bây giờ! Thôi thì cứ mặc kệ tất cả, tôi sẽ tặng món quà ấy cho cậu vì một lý do nào đó mà tôi sẽ cho là hợp lý nhất!

Rồi ngày ấy cũng đến. Tối hôm ấy là một buổi tối có trăng, có gió và còn có cả một chút sương se lạnh. Thế nhưng sao trong lòng tôi lại nóng rực thế không biết? Tôi hồi hộp chờ cậu ấy tại chiếc ghế đá quen thuộc tại công viên, nơi mà chúng tôi vẫn thường đi dạo mỗi lúc rảnh rỗi. Rồi năm phút, mười phút trôi qua mà cậu ta vẫn chưa đến, tôi bỗng chột dạ nghĩ : “cậu ta có khi nào trễ hẹn với mình đâu cơ chứ, hay là vào ngày này cậu ta có quá nhìu cuộc hẹn với những cô gái kia…”. Chỉ nghĩ đến đó thôi là tôi như muốn khóc!

Cũng đã gần ba mươi phút trôi qua, lẽ nào cậu ta không đến thật? Sao cậu ta lại mang đến cho tôi sự thất vọng đến như thế chứ! Lau vội giọt nước mắt nóng hổi trên gò má, tôi quay lưng toan rảo bước về nhà thì chợt nghe thấy nói từ đằng sau:

-                        Hẹn nguời ta ở đây mà sao lại định bỏ về trước thế?

Giọng nói thân quen này là của cậu, đích thực là của cậu rồi, cuối cùng thì cậu cũng đến, Cậu đã không làm cho tôi thất vọng! Tôi quay lại,giấu món quà sau lưng nhìn cậu ta với ánh mắt đầy sự trách móc, nói :

-                        Tôi tưởng cậu bận quá mà quên mất cuộc hẹn này rồi chứ?

-                        Làm sao mà quên được cuộc hẹn quan trọng này với cậu được chứ! Vả lại, tôi đến đây muộn cũng chỉ vì chuẩn bị cái này cho cậu thôi!

Cậu ta vừa nói vừa tiến sát lại gần tôi,đưa cho tôi một cái hộp quà hình trái tim màu đỏ rực, vừa nở nụ cười quen thuộc nói :

-                        Tặng cậu, valentine vui vẻ nhé mygirl!

-                        Cái gì mà mygirl chứ, tôi là của cậu bao giờ?- Tôi lúng túng đáp, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt tôi…

-                        Thôi nào, tôi đã dành cho em một món quà đẹp như thế mà em không định tặng lại cho tôi món quà đang giấu sau lưng kia à?- cậu ta vừa liếc nhìn phía sau lưng tôi vừa nói. À mà cậu ta đổi cách xưng hô với tôi từ lúc nào vậy nhỉ?

-                        À, ừ…valentine vui vẻ nhé Minh! -Tôi đưa cậu ta món quà ấy và nói, không quên giấu đi ánh mắt bối rối lúc nãy.

-                        Sao em lại tặng socola cho tôi vào ngày valentine này nhỉ, phải chăng là em có ý gì với tôi chăng?- cậu ta mở món quà ra và nói,kèm theo là một nụ cười đểu không thể chịu được!

Tôi im lặng, không trả lời cậu hỏi đó của cậu ta, hay đúng hơn là tôi không biết phải trả lời như thế nào. Minh biết mình thích cậu ấy từ khi nào thế nhỉ, mình có nói cho ai khác biết đâu cơ chứ! Không lẽ bây giờ mình phải thừa nhận là mình thích cậu ta ư, như thế thì quê chết đi mất! Nhưng mà chẳng phải mục đích của cuộc hẹn này là để tỏ tình với cậu ta ư? Những suy nghĩ rối bời ấy cứ hiện lên trong đầu tôi, tôi phải làm thế nào bây giờ? Chợt Minh cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi bằng câu nói:

-                        Này, tôi chỉ giỡn thôi, làm gì mà mặt cậu nghiêm trọng thế hả?- Minh vừa gãi đầu vừa nói, ngay cả cách xưng hô cũng khác lúc nãy. Chắc là cậu ta đùa thật rồi, vậy mà tôi cứ tưởng…!

-                        Giỡn chi kỳ quá, valentine bạn bè như tôi và cậu vẫn có thể tặng quà cho nhau mà!- tôi vờ nở nụ cười đáp lại.

-                        Đúng rồi! đôi khi tình bạn còn lãng mạn hơn tình yêu mà,mãi là bạn tốt của nhau nha! Thôi chúng ta kiếm gì đó chơi đi rồi về,cũng hơi trễ rồi đó!

Vừa nói,cậu ta vừa kéo tôi đứng dậy. Tối hôm đó, chúng tôi đã cùng nhau chơi gần hết các trò chơi có trong công viên. Chúng tôi nhìn nhau cười vui vẻ. Ừ, thì là bạn cũng tốt, thế nhưng lòng tôi lại có chút không vui!!!

Kể từ tối hôm đó, Minh dường như dành cho tôi một ánh mắt khác, đó không phải là ánh mắt mà Minh hay dành cho tôi như mọi lần. Có chút gì đó khác thường, đăm chiêu hơn,ấm áp hơn,và hình như có một chút âu yếm hơn thì phải! Đó là do tôi nghĩ vậy! cả tôi cũng vậy nữa, tôi cũng hay lén nhìn Minh, lén nhìn cậu cười ngây ngô, lúc ấy trông cậu thật đẹp.

Chợt tôi nhận ra giữa chúng tôi dường như có gì đó ngượng ngập và có đôi chút không thoải mái,thi thoảng ta vẫn bắt gặp ở nhau những ánh mắt bối rối rồi lúng ta lúng túng lảng sang một câu chuyện khác. Cả tôi và Minh đều nhận ra điều đó, nhưng tôi không biết được lí do là gì nữa? Phải chăng là Minh….

Tôi cố gắng xua tan đi những suy nghĩ vẫn vơ ấy để tập trung vào chuyện học hành, dạo này tôi sao nhãng quá rồi!

Rồi sau đó, tôi tập trung vào bài vở, học hành. Tôi và Minh ít gặp nhau hơn, dường như là cả tuần nay tôi và cậu đã không gặp nhau. Cả hai chúng tôi đều bận rộn cho việc học của mình mà không quan tâm, để ý đến sự hiện diện của nhau trong cuộc sống dù lớp Minh chỉ cách lớp tôi 5 căn phòng, hay nhà tôi và nhà cậu cũng chỉ cách nhau vài cây số.

Chúng tôi cứ tránh mặt nhau vài tuần như thế. Không lí do, không lời giải thích. Cứ ngỡ mối quan hệ không tên của chúng tôi sẽ kết thúc như thế, mãi cho tới một hôm…

Chiều hôm ấy, bỗng Minh nhắn tin hẹn gặp tôi tại một quán café sách ngay giữa trung tâm thành phố. Đọc được tin nhắn của Minh, trong lòng tôi lại gợi lên  nhiều cảm giác khó tả, vừa vui mừng, lại vừa hoang mang…!

 Đúng giờ hẹn, tôi đến địa điểm Minh đã nói. Vừa bước chân vào quán, sau khi vén lại mái tóc thấm ướt bởi cơn mưa bất chợt, tôi đã thấy Minh đến từ lúc nào, và Minh cũng đã gọi trước cho tôi một cốc cappuchino ấm nóng. Minh rất chu đáo, cậu ấy biết tôi luôn là người đúng giờ, còn cậu luôn là người đi trước giờ hẹn mươi phút để tìm cho chúng tôi chỗ ngồi đẹp, để kêu trước cho tôi thức uống tôi thích, và cậu không muốn để tôi phải chờ đợi, bởi cậu cũng biết là tôi rất ghét điều đó!

Tôi ngồi xuống nghế đối diện cậu, im lặng nhìn thẳng vào đôi mắt tinh anh của Minh, chờ đợi. Đã bao lâu rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi chúng tôi không còn những buổi chiều cuối tuần cùng nhau thưởng thức những cốc cappuchino  ấm nóng trong một căn phòng đầy sách và đặc biệt hơn là cùng nhìn ngắm những cơn mưa bất chợt như này nữa nhỉ! Bất chợt Minh lên tiếng sau những phút im lặng khó chịu.

-                        Hương này, cậu có thích mưa không?

-                        À ừ… có!

-                        Ừ, mình cũng vậy!

-                        Tại sao? Thường thì Hương thấy bọn con trai như các cậu ít có ai thích mưa lắm!- Tôi hỏi Minh kèm theo một lời nói đùa để xóa tan đi cái không khí căng thẳng của chúng tôi.

-                        Đúng! Con trai thường thì ít thằng thích mưa, nhưng mình lại khác, mình yêu mưa bởi nó gợi cho con người ta cảm giác man mác buồn, giúp gợi lại những hoài niệm xưa cũ, và trên hết khi đi dưới mưa không ai biết mình đang khóc!– Minh nói với khuôn mặt hơi buồn.

 Minh mà cũng có những lúc tâm trạng thế sao? Hóa ra, đằng sau những nụ cười kia là một cậu con trai mang nhiều tâm sự ẩn trong lòng mà chưa một lần Minh kể tôi nghe! Nhận thấy Minh hôm nay có điều gì đó khác khác, tôi hỏi:

-                        Có chuyện gì à, kể Hương nghe đi!

-                        Hương này, cậu có biết không, nhìn cậu rất giống một người quen trước đây của mình. Minh Hương  là tên cô ấy! Cậu giống cô ấy từ những điều nhỏ nhặt nhất, từ đôi mắt biết cười, nụ cười thoải mái, tự nhiên và cả những thói quen, sở thích.

-                        Thế thì sao? Cô ấy là gì của cậu? – Tôi hỏi, giọng hơi run.

-                        Cậu ấy là người mà mình đã từng theo đuổi rất lâu!

Tim tôi thắt lại, giọng run lên bần bật:

-                        Thế bây giờ cậu ấy đang ở đâu?

Minh cười nhẹ, đưa ánh nhìn ra đường phố xa xăm, trả lời:

-                        Đi rồi.

-                        Đi đâu?

-                        Xa lắm, nơi mà dù có muốn cũng không bao giờ có thể quay lại được. Nơi mà có người gọi là thiên đường, có người gọi là địa ngục.. hay chung quy lại, nơi đó là của cõi chết!

-                        Mình… mình xin lỗi! Mình không cố ý nhắc lại chuyện buồn của cậu!-tôi lúng túng vô cùng.

-                        Không có gì, cậu có lỗi gì đâu cơ chứ, dù sao thì đó cũng là sự thật- một sự thật đau lòng!

-                        Chắc là cậu đau lòng lắm nhỉ?

-                        Tất nhiên rồi! Mình đau, đau lắm, đau đến nỗi chỉ muốn đi theo cậu ấy!

-                        Cậu nói cái gì thế chứ!

-                        Cậu làm sao mà hiểu được. Cậu biết không, Minh Hương là người đầu tiên khiến trái tim mình lạc nhịp bởi nụ cười, bởi ánh mắt… Bấy lâu nay, tớ luôn cố gắng kiếm tìm một người giống hệt cậu ấy, giống từ những điều nhỏ nhặt nhất…

-                        Và đó là mình sao?

-                        Đúng thế! Ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau dưới sân trường, ngay từ ánh mắt đầu tiên cậu nhìn mình, bao nhiêu cảm xúc , hoài niệm, kí ức xưa cũ của Hương lại ùa về trong tâm trí mình. Và mình biết, mình không thể bỏ lỡ cơ hội được cạnh bên ánh mắt ấy, nụ cười ấy một lần nữa! Cậu làm bạn gái mình nha Hương!

Mặt tôi tối sầm lại. Gì cơ chứ! Minh chỉ xem tôi như hiện thân của cô gái Minh Hương gì đó thôi ư? Cậu chỉ xem tôi như người thay thế cho một bóng hình đã khuất ư? Sao Minh lại có thể đối xử với tôi như vậy cơ chứ?Vậy là bấy lâu nay, những ánh mắt trìu mến, những nụ cười đầy tình cảm mà tôi nhìn thấy đều là của cậu dành cho Minh Hương chứ không phải cho tôi. Tất cả đều chỉ là giả dối, là giả dối thôi sao!!!

Tôi bấu chặt hai tay vào nhau, gượng cho đôi vai khỏi run, gượng cho những giọt nước mắt không được lăn xuống trên gò má, trả lời Minh :

-                        Xin lỗi cậu, mình là Lan Hương, mình là mình chứ không phải là Minh Hương của cậu. Cậu đừng xem mình là người thay thế chỗ cô ấy như thế. Mình đau lắm, đau lắm cậu biết không? Mình biết, mình thích cậu, thích nhiều lắm nhưng cậu không thế lấy nó ra đùa giỡn như thế được. Như vậy có công bằng chút nào cho mình không hả. Mình cho cậu thời gian để suy nghĩ những gì mình nói, cậu hãy tỉnh táo lại đi biết chưa hả???

Tôi nói như hét vào mặt Minh, rồi chạy vụt ra khỏi quán, không để cho Minh kịp thấy những giọt nước mắt đang chực trào ra khỏi khóe mi. Những giọt nước mắt nóng hôi hổi, mằn mặn lăn dài xuống hai gò má. Tim tôi đau đến quặng thắt lại. Tôi lao đi dưới trời mưa, để xem lời cậu nói có đúng không, rằng khi đi dưới trời mưa không ai biết được mình đang khóc!

Và đúng rồi cậu à, ngoài phố kia bao nhiêu con người đang hối hả chạy đua với cơn mưa nặng hạt, chẳng có ai rảnh rổi đâu mà đi quan tâm tới những giọt nước mắt đang hòa lẫn giữa cơn mưa của một cô gái ngu ngốc đang đắm mình trong nỗi đau tuyệt vọng. Cô ta thất tình ư? Không đúng! Nỗi đau mà cô ta đang chịu đựng còn hơn cả những người thất tình rất nhiều. Trái tim tôi như vỡ ra từng mảnh, ngần ấy yêu thương mà tôi trao anh, anh không thể cảm nhận hay sao? Tại sao anh chỉ xem tôi là người thay thế cho cô ấy cơ chứ. Bỗng tôi thấy ghen tị với Minh Hương, tuy đã mất đi nhưng vẫn có thể mang theo cả yêu thương của Minh, mang đi theo thứ mà chắc hẳn tôi sẽ không bao giờ có được! Trời mưa như trút nước cũng không làm nhạt nhòa đi nỗi đau âm ỉ trong lòng tôi. Nước mưa hòa cũng những giọt lệ của tôi vỡ tan trên con đường trơn bóng. Tôi bỗng thấy rất muốn gặp một người, ôm người ấy mà khóc một trận hả hê.Tôi lại bật khóc. Khóc òa trong mưa. Khóc đến khi chẳng còn sức lực nào để khóc, để nghĩ về anh!

Trở về nhà bằng chút sức lực còn lại, tôi không muốn phải kiệt sức giữa phố xá để gia đình tôi phải lo lắng. Cơn mưa cứ kéo dài không ngừng nghĩ, mưa như chính trong lòng tôi đổ lệ vậy. Bão lòng! Tôi cố ngăn không cho giọt lệ của mình rơi thêm một lần nữa, tôi tự dặn lòng phải mạnh mẽ, yếu đuối để ai xem, yếu đuối để anh thương hại ư? Đó là điều tôi phải ngăn không để xảy ra được. Tôi lại nở nụ cười, nụ cười chua chát không thể tả được!

Những ngày sau đó là chuỗi những ngày đau khổ nhất của tôi từ xưa đến nay. Đó là những ngày sống với nỗi đau gặm nhấm từng ngày, từng giờ. Là những ngày nhớ một người mà không thể gặp, không thể nói chuyện với người đó. Là những chuỗi ngày cả hai lướt qua nhau như chưa hề quen biết, như một người dưng hoàn toàn xa lạ!

Đó là khoảng thời gian một tháng! Đúng một tháng tôi tự giày vò bản thân mình vì anh. Tôi yêu anh. Nhưng có lẽ tình yêu ấy chưa đủ lớn để tôi có thể vì anh, chấp nhận ở bên cạnh anh để thay thế cho một bóng hình đã khuất. Thế là tôi và anh đã có một cuộc hẹn! Cuộc hẹn này, tôi nghĩ nó sẽ mang đến cho chúng tôi những quyết định đúng về mối quan hệ của chúng tôi để cả hai sẽ không đau sau này!

Vẫn quán café ấy, vẫn là cậu ngồi đó, tôi ngồi đối diện, thế nhưng không khí xung quanh có vẻ nặng nề, trông buồn đến lạ thường. Cũng đúng thôi, làm sao mà vui cho được!

Cậu im lặng, tôi đành phải lên tiếng trước :

-                        Minh này, cậu có biết không? Tớ thật sự thích cậu, à mà không, tớ thất sự rất yêu cậu!

-                        Tớ cũng vậy!

-                        Là giả dối! cậu không hề yêu tớ, cả thích cũng không có. Cậu chỉ yêu cô ấy thôi.- tôi chua chát trả lời Minh.

-                        Tớ cũng đã từng nghĩ vậy. Từ ngày cô ấy ra đi, tớ nghĩ mình không thể yêu thêm một ai được nữa, cho đến khi gặp cậu. Quả thật lúc đầu tớ luôn cố gắng tìm kiếm một bóng hình đã mất trong cậu. Nhưng tớ đã thất bại, cậu quả là rất giống cô ấy nhưng có một điều hoàn toàn khác biệt giữa Lan Hương và Minh Hương, đó là hai cậu mang hai trái tim hoàn toàn khác nhau- đó là một sự khác biệt lớn khiến tớ nhận ra mình đã hoàn toàn sai lầm, sai lầm bởi tớ luôn xem cậu là người thay thế cho cô ấy, và tớ cũng chợt nhận ra, rằng tớ đã yêu cậu từ lúc nào mất rồi! Chắc cậu sẽ không tin những lời này của mình đâu nhưng mà cậu nói cậu yêu mình chắc cậu cũng biết, nếu yêu ai đó thật lòng rồi sẽ biết, biểu hiện rất rõ của tình yêu chính là nỗi nhớ.Nhất là ở lứa tuổi của bọn mình, khi yêu, sẽ luôn bị nó giày vò từng phút, từng giây. Những ngày qua cậu giận mình, ghét mình, không gặp mình hay thỉnh thoảng ta bắt gặp vô tình, cậu chỉ lướt qua mình như người dưng. Lúc đó mình đau lắm, nhớ lắm những nụ cười của cậu, giọng nói của cậu nhưng không thể làm gì được, bất lực nhìn cậu đau đớn khóc dưới mưa, lúc đó tớ chỉ muốn cầm một chiếc ô đến bên cậu, che chở cho cậu. Thế nhưng tớ không đủ can đảm để làm điều đó, sợ cậu nhìn thấy mình cậu sẽ lại đau hơn thôi! Hương này, cậu tha thứ cho mình nhé, đừng giận mình nữa, đừng để trái tim của chúng ta đau thêm từng phút từng giây nào nữa nhé, được không?

Minh đến bên tôi tự lúc nào, cầm đôi bàn tay run run vì bất ngờ khiến tôi thoáng giật mình, ấp úng trả lời đầy nghi hoặc :

-                        Cậu… cậu nói có thật không?

-                        Tớ đang rất nghiêm túc.

Quả thật, nhìn vẻ mặt hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ tôi của Minh, tôi biết cậu đang rất nghiêm túc, thật lòng. Thế nhưng trong lòng tôi lại xuất hiện nhiều mâu thuẫn khác nhau khiến lòng tôi hỗn loạn vô cùng :

-                        Cậu cho mình thời gian suy nghĩ được không?

-                        Bao lâu?

-                        Sau khi tớ được cậu chở về nhà!

Minh không nói, chỉ mỉm cười. Đã bao lâu rồi tôi không được nhìn thấy nụ cười này rồi nhỉ, tôi cũng chẳng nhớ nữa, chỉ biết rằng nụ cười của anh lúc này đã đánh thức trái tim tôi, đánh thức tình yêu tôi dành cho anh bấy lâu nay. Và tôi đã có câu trả lời cho anh rồi!

Trên đường về nhà, chúng tôi im lặng. Có lẽ Minh đang hồi hộp chờ câu trả lời từ tôi! Bầu trời hôm nay xanh lắm, có ánh nắng vàng len lỏi qua từng kẽ lá, thật đẹp, đẹp tựa ngày tôi và anh gặp nhau vậy!

Thoắt đã tới trước ngõ nhà tôi, tôi xuống xe, vờ như định đi vào nhà luôn. Minh hốt hoảng kéo tay tôi lại :

-                        Này này, cậu định cứ như vậy mà vào nhà à!

-                        Chứ sao nữa, ở đây làm gì?

-                        Thế cậu quên điều cậu nói lúc nãy rồi hả?

-                        Ừ! Quên rồi.

-                        Ơ! Cậu… cậu thật quá đáng!

Tôi chỉ vờ trêu Minh một chút thôi nhưngkhông ngờ Minh lại biểu hiện vẻ mặt như vậy, trông thật buồn cười, đáng yêu!

-                        Thôi được rồi, ngày mai cậu đến đón tớ đi học nhé!

Nói đoạn, tôi kiễng chân hôn lên má anh rồi vội chạy vào nhà không quên ngoái lại nói câu cuối cùng:

-                        Nhớ đúng giờ đấy. Nha ANH!

Minh nở nụ cười lặng lẽ, quay lưng ra về, vừa đi vừa huýt sáo trông mới vui làm sao! Trông bóng dáng anh thật đẹp vô cùng!

Tôi quay trở về phòng, suy nghĩ. Tôi không biết tôi đã quyết định đúng hay sai nhưng tôi tin vào sự mách bảo của con tim mình, rằng yêu anh là đúng!

Nếu coi đời người là một bản nhạc thì tuổi thanh xuân chính là phần điệp khúc với những nốt nhạc trong trẻo, rực rỡ nhất. Nó đọng lại trong lòng mỗi người như những giọt café cuối cùng nơi đáy cốc mãi chẳng tan. Đời người ngắn lắm và thanh xuân thì chẳng bao lâu, nhất là tuổi thanh xuân của một người con gái- như một bông hoa rực rỡ nhưng sẽ chóng lụi tàn. Bởi vậy, khi còn trẻ, ta hãy dám sống, dám yêu hết mình. Một tuổi trẻ trong veo, thuần khiết với những thứ tình cảm chỉ có thể đến một lần trong đời, tất cả những lần sau đó đều sẽ chỉ là bản sao không hoàn hảo của tuổi trẻ ấy. Và đó cũng là một tuổi trẻ với đầy những chông gai để sau những lần vấp ngã ta trở nên trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn để dung cảm hơn mà yêu nhiều hơn. Tình yêu tôi dành cho anh cũng vậy tình yêu đầu đời ấy giống như lần đầu được nếm thử quả khế mới chín. Chua chua, chát chát, nhưng không kiềm được, vẫn muốn nếm thêm một lần nữa. Trong quả khế chát xanh ấy, nụ cười ngốc nghếch, ngọt ngào, chứa đầy nắng của anh, tình đầu thơ ngây, trong sáng của em lặng lẽ nảy mầm!

Tình yêu tuổi học trò quả là một vần thơ hay, một khúc ca ngọt ngào, một quãng đời xanh mướt… mà chúng ta không dễ gì tìm được. Nếu ai đó đã gặp được nhau dưới màu áo sân trường, hãy trân trọng nó bởi khi ta trưởng thành, sẽ yêu bằng một trái tim suy tư, sẽ chẳng thể nào tìm lại được cảm giác trong sáng, ngây thơ ấy nữa!

Cảm ơn anh đã đến bên em, khiến cho tuổi trẻ của em vì có anh mà trở nên kì diệu, thanh xuân của em nhờ có anh mà bỗng trở nên tươi đẹp lạ thường. Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, cảm ơn nụ cười của anh đã mang đến cho em những rung động đầu đời thật đẹp. Cảm ơn anh! Cảm ơn nụ cười của thanh xuân ấy!

TÁI BÚT: Tôi không hi vọng anh đọc được những lời này, không hi vọng anh sẽ hiểu lời nhắn nhủ của tôi trong đó. Nhưng tôi chỉ muốn anh biết rằng, đừng mãi xem tôi là người thay thế cô ấy như thế, điều đó có thể làm tổn thương sâu sắc một tâm hồn, một trái tim của cô gái mới tuổi mười sáu!

                                         Chiều mưa, ngày 5 tháng 11 năm 2017.


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: