BÀI DỰ THI SỐ 22

BAN CÔNG PHÍA NHÀ CÓ NẮNG

 

Đầu năm học mới, khắp hành lang, sân trường ngập tràn sắc trắng màu áo học sinh. Mọi việc ngỡ vẫn thân quen như mọi ngày, nhưng hình như Tú cảm thấy mình vừa chạm mặt một điều gì đó hơi khác biệt.

Trong cái ồn ào náo nhiệt của giờ ra chơi, Tú chợt đứng lặng vì một ánh mắt biết cười. Có cảm giác vừa thân quen vừa lạ làng. Cô bạn ấy có dáng người nhỏ nhắn và mái tóc xỏa ngang vai. Tú lặng lẽ đi theo sau cô bạn về tận nhà và chợt nhận ra, đó là hàng xóm của mình, hai nhà đối diện cách nhau có vài bước chân.

Cô bạn dễ thương ấy tên là Yến Nhi. Ngày nhỏ Tú và Nhi cùng học mẫu giáo. Nhi có một mái tóc đen, dày và mướt, cô có một đôi mắt đen và trong veo như chứa đựng cả khoảng trời đầy nắng. Tú thường xuyên bứt tóc, gõ đầu và hay trêu chọc Nhi, Nhi nhỏ con và mít ướt. Mỗi lần bị bạn trêu đùa, cô bé ấm ức hoặc đôi khi khóc òa lên. Nhưng Nhi cũng là một cô bé “kiên cường”, chưa bao giờ chạy lại mách cô như các bạn khác. Tú thích trêu cô bạn cũng bởi lẽ đó.

Năm năm Tiểu học và bốn năm Trung học, Tú học ở Thành Phố và ở nhà Bác trên đó, ít khi về nhà. Còn Nhi học trường dưới quê. Nhà gần nhau nhưng gần chục năm hai đứa không chạm mặt. Bây giờ hai đứa lại cùng trường…

Tú về nhà lật tìm lại những tấm ảnh hồi nhỏ. Thời gian quả diệu kỳ, khiến người ta lớn lên và thay đổi. Cả hai đứa đều rất khác xưa. Chỉ có đôi mắt đen ngày ấy cho đến bây giờ, hình như … vẫn thế!

Từ hôm đó, Tú bắt đầu “quan tâm” đến Nhi, từ điều nhỏ nhặt nhất. Cậu cũng lặng lẽ theo dõi hoạt động của Nhi và nhiều lần tìm cách giới thiệu, hay gợi lại cho Nhi nhớ ra mình là cậu bạn nghịch ngợm ngày xưa. Nhưng sự ngượng ngùng và thiếu tự nhiên khiến cậu bối rối.

Biết Nhi thích bóng chuyền, Tú đăng ký tham gia vào đội bóng chuyền của trường. Mỗi chiều tan học, Nhi đều ở lại xem và cổ vũ cho đội bóng. Đều đặn hằng tuần, sân bóng chuyền không chiều nào thiếu Nhi, Tú và đội bóng. Nắng chiều dịu dàng khiến mọi vật hiện lên thật đẹp. Có Nhi trong nắng, mọi thứ dường như càng đẹp hơn. Mỗi khi nghĩ đến điều ấy Tú lại không giấu được nụ cười.

Đã hai ngày không thấy Nhi đến sân bóng chuyền hồn nhiên, tíu tít nói cường như mọi ngày. Đó quả thực là chuyện lạ và điều này khiến Tú phân vân lo lắng.

Trở về nhà Tú ra trước ban công phòng mình, nhìn sang phía nhà Nhi. Chà, ban công dạo này có nhiều hoa nở rộ. Nhâm nhi tách trà Atiso, Tú cứ nhìn về phía căn phòng ấy và đinh ninh đó là phòng của Nhi. Quả thực rất lâu rồi Tú mới dành thời gian ra ban công hóng gió như thế này. Ban công rất đẹp, trồng nhiều hoa và cây xanh, thế nhưng toàn là ba chăm sóc cây chứ Tú chẳng để ý đến chúng, cho đến hôm nay.

Ngày thứ nhất, thấy Nhi mở cửa ra ngoài ban công, Tú mừng rỡ vẫy tay chào. Thế nhưng Nhi không để ý. Cô bé thẩn thờ nhìn xa xăm. Đôi mắt buồn như đựng đầy nước mắt. Và cứ thế, trong nắng thu dịu ngọt, Nhi khóc thật tự nhiên. Cô bé đâu biết rằng phía nhà không có nắng bên kia có một cậu bé đã chứng kiến mọi việc và thực sự tò mò khôn xiết.

Ngày thứ hai, vẫn là trà Atiso, vẫn góc ban công đó, Tú lặng lẽ ngắm nhìn về phía ban công nhà có nắng. Một cô gái xinh xắn mở cánh cửa ra, lại nhìn về phía xa một cách không rõ ràng. Đôi mắt nhìn chăm chăm như hút vào khoảng không và hình như cô ấy… khóc. Sự việc lặp y như hôm qua khiến Tú vô cùng bất ngờ. Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu Tú mà không có cách nào giải đáp?

Ngày thứ ba, mọi việc lại tiếp tục lặp lại y như hai ngày trước. Nhưng đối với Tú, nó thực sự là quá tệ. Bản tính tò mò khiến Tú như muốn hét lên thật to, muốn gọi với sang ban công nhà ấy: “Nhi ơi, sao thế? Cậu chia sẻ với tớ có được không chứ?”. Thế nhưng cuối cùng, tất cả sự việc vẫn không một chút thay đổi.

Xuống dưới nhà, Tú vội vàng hỏi mẹ rằng, nhà cô chú hàng xóm bên cạnh có chuyện gì không? Mẹ bất ngờ với câu hỏi khá vô duyên ấy, nhưng thực sự mẹ không thất có chuyện gì bất ổn cả. Đến lớp, Tú hỏi hết đám bạn của Nhi. Chẳng ai biết Nhi có chuyện gì không vui cả. Cô bạn lúc nào cũng vui tươi, nhí nhảnh như thế. Sắp tới Nhi còn định tham gia hoạt động văn nghệ của Tỉnh tổ chức và còn thi học sinh giỏi cấp huyện, Nhi đâu có thời gian để buồn?

Ngày thứ tư và thứ năm, ban công phía bên nhà có nắng, vẫn có một cô bé đứng khóc,ban công phía bên nhà không nắng, vẫn có một cậu bé trầm ngâm suy tư nhìn cô bé thật lâu.

Ngày thứ sáu và thứ bảy …

“Cần phải chấm dứt ngay chuỗi ngày tồi tệ này”. Tú lại tự nhủ khi đã nhẫm đúng bảy là quá đủ rồi. Tú rất ghét việc phải thấy con gái khóc, nhất là Nhi. Tan học hôm sau, Tú quyết định về cùng Nhi để hỏi cho rõ về chuyện này, mặc dù cũng hơi vô duyên. “Dù sao bạn bè cũng nên quan tâm nhau” – Tú đưa ra lý do biện mình cho hành động vô duyên, kỳ cục của mình.

Tú kéo nhẹ bím tóc của Nhi, khiến Nhi giật mình quay đầu lại. Nhi nhìn Tú không chút ngạc nhiên rồi cong cong cái môi. Hơi lạ lùng trước thái độ vô tư đó của Nhi, Tú mạnh dạng lại gần hỏi thăm về việc “một tuần mít ướt” là sao? Nhi đỏ ửng mặt vì câu hỏi đó nhưng rồi lại nhí nhảnh vừa mỉm cười vừa vỗ nhẹ vai Tú: “Tớ sẽ nói cậu sau nhé!”

Nhi cứ thế khiến Tú càng thêm hồi hộp.

Chiều hôm sau, Nhi đợi sẵn Tú trước cổng trường. Cầm tờ giấy đưa cho Tú, nháy mắt có chút tinh nghịch. Tú cầm tờ giấy đọc và bất ngờ đến vô cùng.

-   Hóa ra là cậu tập … khóc ư? Cậu tập khóc suốt một tuần để chuẩn bị cho vai diễn chính trong lần thi văn nghệ sắp tới?

-   Ừ! Sắp tới tớ tham gia thi, là một vỡ kịch tớ rất thích nên muốn mình để lại dấu ấn một kỷ niệm đẹp!

Hai đứa tung tăng nói chuyện suốt quãng đường về nhà, bất chợt Tú quay sang hỏi Nhi:

-   Ơ này, cậu không chút gì thắc mắc tớ là ai ư?

-   Không! Nhi trả lời với vẻ bình thản, đôi mắt như biết cười.

Nhận ra vẻ mặt khó hiểu của Tú, Nhi mới cười thật tươi: “Cậu là Tú, Tú đáng ghét suốt ngày bắt nạt tớ chứ gì? Tớ nhận ra cậu từ ngày đầu tiên nhập học cơ, nhưng chẳng biết bắt chuyện với cậu thế nào, mà lại sợ, lỡ đâu bị cậu bắt nạt như hồi xưa. Tớ vẫn thường xuyên đến xem cậu chơi bóng chuyền đấy. Và đương nhiên tớ biết cậu ở bên nhà đối diện”.

Tú ngỡ ngàng và vui đến khó tả. Ngắm nhìn Nhi tươi tắn trong nắng, im lặng hàng phút sau Tú mới tiếp tục câu chuyện được.

Trở về nhà, không hề hẹn trước, cùng lúc ban công hai nhà có hai cô cậu, cửa sổ đều mở ra. Một người tóc tết bím đuôi sam, hai má đỏ ửng lên trong nắng, đôi mắt đen ngây thơ cùng nụ cười xinh xắn. Một người lại một lần đứng lặng vì nụ cười ấy.

Bạn đã bao giờ có cảm giác bổng nhiên rơi vào một thác cảm xúc chưa? Bạn bất ngờ rơi và rơi, cho đến khi bạn chạm vào mặt nước và nhận ra là bạn đã … cảm nắng. Nó sẽ làm bạn choáng váng đến mức cảm xúc ấy theo bạn vào cả trong giấc ngủ. Mọi thứ xung quanh bạn thật ngọt ngào.

Và đấy, cuộc sống vô cùng đáng yêu. Có thể là bạn sẽ bắt đầu từ những điều giản dị quanh mình như ánh mắt, nụ cười ai đó… Điều giản dị ấy sẽ khiến bạn mỉm cười, hạnh phúc và đôi khi là thay đổi bản thân để trở nên hoàn thiện mình hơn!.


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: