HỘI THI SÁNG TÁC TRUYỆN NGẮN: BẠN XƯA Tác giả: Trần Thị Hồng Nhung, lớp 12/1

           

BẠN XƯA Tác giả: Trần Thị Hồng Nhung, lớp 12/1

Tôi từng đọc qua cuốn sách Sống và khát vọng của diễn giả Trần Đăng Khoa. Ông đã viết rằng: “ Quá khứ luôn có phần đẹp phần không đẹp. Nên khi quá khứ đã ngủ yên, hãy để cho nó ngủ yên và mãi giữ lại trong kí ức những gì tốt đẹp nhất”. Nhưng bản thân chúng ta ai lại không hoài niệm về quá khứ, về những điều đã cũ để rồi lòng thêm đau, thêm sầu. Mấy ai chịu vùi lấp quá khứ để sống cho hiện tại và tương lai đâu. Bởi lẽ trong khoảng trời quá khứ ấy, chúng ta từng rất đẹp, từng hạnh phúc và từng an yên. Bản thân sống trong quá khứ, đôi khi chỉ muốn mãi nhớ về ai đó, về người đã từng bước qua cuộc đời mình, về người đã tô thêm bức tranh thanh xuân thật đẹp ấy. Và đương nhiên, đó là quá khứ, còn bây giờ chúng ta mãi là hai đường thẳng song song chẳng thể chung đường. Tôi và bạn cũng vậy. 

       Chiều nay mưa ướt lem cả một khung trời Tam Kỳ. Mùa mưa về, những cơn mưa hối hả bất chợt. Hồi ức quá khứ bỗng chốc ùa về, đan xen cùng mưa. Phải chăng mưa buồn là bởi thế? Mưa khiến lòng người mềm yếu, hồi tưởng về những điều đã qua. Có những thứ hoàn toàn thuộc về kí ức nhưng chẳng thể nhạt nhoà. 

     Trong tất cả các động từ, có lẽ "nhớ" là động từ khiến chúng ta dễ buồn nhất. Nó càng khiến ta đau lòng hơn khi nghĩ về một ai đó, nhớ về những kỉ niệm đã từng. Nhớ nhưng không thể gọi tên, không còn đủ tư cách nữa, nỗi nhớ không thể thuộc về. 

     Những thứ đã đi qua cùng thời gian, chỉ có thể tồn tại ở thời điểm đó. Hạnh phúc hay buồn đau đến mãi sau này cũng đâu còn quan trọng nữa. Vậy mà ta cứ mãi mang theo, gìn giữ, đôi khi lại tự làm chính mình thương tổn rồi đau lòng. Giữ những thứ không thuộc về mình chẳng khác gì gom một ít nắng mà cứ hi vọng xoá được cả cơn mưa. Đã bao lần tự dặn lòng chấp nhận, chấp nhận đau, cố gắng quên nhưng rồi vẫn hiện hữu. Không thể sờ cũng chẳng thể chạm vào vậy mà con tim cứ thắt chặt, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Mỗi người khi đã đi ngang qua cuộc đời ta, không ít thì nhiều cũng để lại những gì đó mà chúng ta mãi khắc sâu trong kí ức. Lí trí dặn lòng không nhớ, không hồi tưởng nhưng mấy khi con tim chịu nghe lời. Tận cùng của nỗi đau là chấp nhận rằng họ là người cũ, là những người từng thân, là những người đã thuộc về quá khứ mà mãi mãi chẳng thể quay về được. Bản thân từng đứng nhìn lần lượt, lần lượt người người ra đi, bỏ lại ta với những khoảnh không vô định. Nhưng chắc có lẽ, nỗi đau hằng sâu nhất mà đến giờ bản thân vẫn chưa thể nào xếp vào quá khứ, đó là “ bạn từng thân”. 

         Bạn từng thân nghe sao mà chua chát quá, chua ở chữ bạn, chát ở chữ từng thân. Là người mà đã từng trải qua nhiều cung bậc cảm xúc của cuộc đời, là người gắn liền với ta trong chặng đường tuổi thanh xuân, ấy vậy mà, chỉ chốc lát đã hóa thành từng thân. Thời gian là liều thuốc độc tàn nhẫn nhất đối với một mối quan hệ, và mối quan hệ giữa tôi và bạn cũng không ngoại lệ. Đã bao lâu rồi chúng ta không gọi nhau bằng hai chữ Bạn thân. Đã bao lâu rồi chúng ta không hiện diện cùng nhau trong mỗi cuộc vui? Đã bao lâu rồi chúng ta không cùng đứng trước mặt nhau than vãn về những thăng trầm, vấp ngã của cuộc sống? Câu trả lời là: Rất lâu rồi. Thật khó để mà diễn tả cảm xúc dâng trào trong lòng. Cảm giác như có thứ gì đó vừa vỡ ra, đau nhói ở lồng ngực, có thứ gì đó cay cay nơi sống mũi, nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má. Giống như ta vừa mới mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, cứ tưởng rằng bên nhau mãi mãi, ai ngờ, chỉ cơn mưa nhẹ người đã thay lòng ra đi. Chia tay người yêu vẫn có thể tìm lại người yêu khác, nhưng thật khó khăn để tìm lại một tình bạn đẹp giống như chúng ta từng có. Vì sợ, vì niềm tin một lần đã tan vỡ và hơn hết chúng ta sợ như người trước, rồi họ cũng bỏ đi vì một lí do nào đó. Thật khó để chúng ta bắt đầu lại tất cả, như khi viết một bài văn vậy, lúc đầu bạn viết rất nhiều rất hay, nhưng cô giáo bắt bạn viết lại vì chữ xấu, mặc dù nhớ hết những gì từng viết nhưng giờ bạn đã lười viết lại rồi. Tình bạn cũng thế, đâu dễ gì chúng ta tìm được người tri âm tri kỉ, vậy nên lúc họ ra đi, dù đau đến mấy, tổn thương đến mấy chúng ta vẫn cứ sống mãi với nó, thay vì tìm kiếm những mối quan hệ khác. 

     Hôm nay bất chợt tôi nhớ về người bạn cũ ấy. Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Ngày bạn ấy ra đi, chúng tôi chỉ kịp hẹn nhau hôm nào đó gặp lại, nhưng thật khó để biết “ hôm nào” là bao lâu, sẽ có một ngày gặp lại hay không? Ngày bạn ra đi là lúc trời đổ mưa, cơn mưa tháng Mười như xoáy sâu vào lòng người, khiến nỗi đau càng da diết. Hôm nay trời cũng đổ mưa, có thứ gì đó lâng lâng, nghẹn nơi khóe mắt. Tôi nhớ từng nói đùa với bạn rằng: 

“Ngày nào tao buồn là ngày trời đổ cơn mưa”. 

        Hôm bạn ấy đi trời cũng mưa vậy, như khóc thay nỗi lòng của người đứng thẩn thờ nơi góc phố ấy, nhìn bạn ra đi mà không hẹn quay trở lại. Những thứ đã cũ bao giờ nó cũng đẹp. Chúng ta từng có ngần ấy kỉ niệm, ngần ấy thời gian bên nhau, nhưng rốt cuộc chúng ta cũng là hai con người xa lạ đã từng quen. 

       Nhớ hay đã quên những ngày đèo nhau trên chiếc xe đạp điện cà tàng, cứ mỗi lần qua chỗ đường có ổ gà lại thủng xe và phải dắt bộ về dưới cái nắng oi bức của mùa hè? Nhớ hay chăng cái quán cà phê ấy, nơi chúng ta từng gặp nhau, là nơi mà chúng ta gọi là “ lều chứa” mỗi khi chúng ta trốn học thêm. Còn nhớ lúc sinh nhật năm 16 tuổi của tôi, bạn ấy đã tặng tôi một món quà bé bé xinh xinh, với lời hứa mãi là bạn. Quá nhiều, quá nhiều những kỉ niệm mà có thể sẽ không bao giờ kể hết được. Nhưng tất cả đều đã thuộc về quá khứ. Bạn ngồi đó, tôi ngồi đây nhưng chẳng ai nói với ai câu nào, chẳng thèm nhìn mặt nhau. Người có nhiều mối quan hệ mới, còn tôi cứ sống mãi trong một tình bạn, một tình bạn đã cũ. 

       Hôm ấy là ngày nắng hạ nhẹ nhàng, ánh nắng xuyên qua khẽ lá rơi nhẹ trên mặt đường, cái nắng  bớt gay gắt đi nhiều so với ngày hôm qua. Trên con đường thẳng tắp ấy, tôi và bạn bước đi như thường ngày vẫn hay cùng. Chỉ khác là hôm nay lòng người có gì đó thay đổi, mọi thứ lặng im đến sợ hãi. Vì bản thân thấy bạn buồn nên cũng chẳng gặng hỏi chuyện. Đi được một đoạn đường, bạn cất giọng mở đầu cuộc trò chuyện 

- Mày đừng đi với tao nửa. 

- Vì sao ? Có thứ gì đó rơi vào khoảng không vô định, tôi bàng hoàng. 

- Tao không thích chơi với mày. Xưa chừ vẫn vậy, không có khi nào là tao muốn đi cùng mày. Thực sự giả tạo đi cùng mày đến bây giờ tao đã quá mệt mỏi rồi. Tao không thích chơi với loại người như mày. Đừng nghĩ lúc nào tao cũng chia sẽ với mày là tao thân với mày này nọ. Mày ngưng ảo tưởng đi, thực sự, tao chẳng bao giờ coi mày là bạn. Ngoài kia, còn biết bao nhiêu mối quan hệ  bạn tốt chờ tao, mày nghèo quá, không đủ điều kiện để chơi với tao đâu. Thế nhé, khi khác gặp. 

     Tôi chưa kịp biết rằng điều gì đang xảy ra,  bao nhiêu câu hỏi cứ thế ùa ra, thật sự tôi đã làm sai điều gì? Nghèo ư? Vậy bấy lâu nay tình cảm bạn bè ta là thế nào? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? 

       Lòng tôi đau nhói đến ngẹt thở, có điều gì đó như đâm thẳng vào tim tôi vậy. Cơn đau từng ngày từng lớn, đứng bất thần nhìn bạn phóng xe đi trước, để lại tôi với những suy nghĩ đến chạnh lòng. 

     Cơn mưa bắt đầu đổ xuống, bản thân chưa kịp nhận ra mây đen kéo đến lúc nào, chỉ biết rằng ông trời như khóc thay nỗi lòng của con người đứng đó. Ông trời thật biết cách làm cho nỗi đau của con người thêm tê tái. Thế là chúng ta xa nhau, thế là tình bạn  dừng lại tại đó, thế là chúng ta lại bỏ nhau giữa thế giới rộng lớn này. Chỉ có lòng người ở lại vẫn hi vọng điều gì đó, hi vọng về  cái ngày khi khác ấy gặp lại, hi vọng chúng ta trở lại như xưa, như trước đây đã từng. 

       Tôi từng nghĩ bạn thân mình mạnh mẽ, sẽ vượt qua được tất cả, quá khứ rồi cũng sẽ hóa thành hư vô, phai mờ theo thời gian. Nhưng tôi sai rồi. Thật sự rất khó, muốn quên đi một người đã từng bước ngang qua cuộc đời chẳng hề dễ chút nào. Ngày bạn ấy rời bỏ tôi, xung quanh yên tĩnh đến lạ chỉ có lòng người cuộc sóng. Ngày ấy bạn vẫn lựa chọn bỏ tôi lại một mình trong trò chơi cuộc sống này. Mọi thứ vẫn thế, chỉ có lòng người là đổi thay. 

       Đêm nay, trời lặng thinh, trăng đã lên đến đỉnh và người vẫn chưa chịu say giấc. Vẫn ở đó cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ, lắng nghe dai điệu du dương từ chiếc điện thoại để trên bàn. 

     “ Ngày đó còn thơ bé, ta vui chơi hát ca nô đùa, không lo âu một ngày rồi mai đến đổi thay làm sao. Ngày đó còn thơ bé ta cùng nhau hát vang tình bạn thân của ta sẽ không bao giờ cách xa...” 

       Dường như có gì đó nóng hổi lăn dài trên gò má. Mình từng ở bên nhau, hứa hẹn với nhau đủ điều, cùng nhau đi học, chọn chung ngành, chung trường, ở chung phòng trọ...biết bao nhiêu là hứa hẹn, ấy vậy mà cô nỡ đi. Nhói lắm, nghĩ lại quá khứ, tôi luôn phải ganh tị với nó, vì nó hạnh phúc còn tôi thì không. Quá khứ ấy có tôi và bạn, quá khứ ấy có những kỉ niệm tôi cùng bạn trải qua, và hơn nữa quá khứ ấy có hình bóng của tôi luôn dõi theo bạn. 

       Xa cũng đã xa rồi, chỉ có người nặng lòng mới giữ lại những xúc cảm ấy. Nơi ấy bạn làcầu vồng, nơi tôi là giông bão. Nơi ấy bạn là niềm vui, bên tôi là bầu trời của nỗi buồn. Chỉ khi ai rời bỏ ai rồi mới hiểu được cảm giác ấy, đau đến nhường nào. Ở nơi đó, vẫn sống tốt nhé, cảm ơn vì đã đi qua chặng đường thanh xuân đó cùng tôi, nhận luôn cả câu xin lỗi vì không đủ sức giữ tình bạn mãi mãi…

 


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: