BÀI DỰ THI SỐ 5

GIỌT LỆ ĐẦU ĐỜI

Đêm nay trời bỗng đổ mưa, cơn mưa kéo dài mang theo cả hơi thở se se lạnh của mùa thu. Nó cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, lắng nghe những giai điệu du dương từ chiếc điện thoại smartphone để trên bàn. Tiếng ca sĩ Hương Tràm như đưa người ta vào giấc mơ, dẫn nó tìm về quá khứ, về cái thời thanh xuân ngông cuồng mà nó đã đánh mất. 

Bất chợt nó khóc, những giọt nước mắt nóng hổi, mặn mặn lăn dài xuống hai gò má. Nó đang khóc, tim nó như quặng thắt lại. Nhìn chiếc đồng hồ đang chậm chậm trôi qua, thời gian thật vô tình và nghiệt ngã, nó âm thầm lấy đi tất cả mọi thứ của con người, đặc biệt là thanh xuân. 

Nó nhắm mắt lại ngăn không cho những giọt nước mắt ấy rơi xuống, nó tự dặn lòng với bản thân không yếu đuối, nó tự hứa với bản thân nó, với người con trai cả đời nó yêu thương rằng nó sẽ mạnh mẽ. Nó càng kìm nén bao nhiêu nước mắt càng nhiều bấy nhiêu. Nỗi đau như đạt đến tột cùng. Nó che giấu đi sự yếu đuối của bản thân bằng một nụ cười giả tạo. Nó cười trong nước mắt, cười trong sự đau khổ của bản thân, cười trong những nỗi buồn đang dâng trào trong nó.

Nụ cười ấy không hề vui chút nào. 

Nó- Trâm Anh, một cô gái cung Bạch Dương, 17 tuổi, tính tình hoạt bát, vui vẻ, có điều hơi nói nhiều. Cuộc sống của nó vốn rất đơn giản. Một ngày của nó đơn giản chỉ là ăn - ngủ và học, bởi vậy nên nó hơi “thừa cân” một tí. Nó sống rất giản dị, không cầu kì, chỉ muốn tạo niềm vui cho người khác, lo lắng quan tâm cho người khác, mặc kệ người khác sống và nghĩ gì về nó. Nó đã là học sinh lớp 11 rồi mà cái tính tr con, ương bướng của nó vẫn chưa bỏ, hễ gặp chuyện gì là la toáng cả lên. Nhưng bù lại nó được cái dễ thương, hòa đồng vui vẻ nên nhiều bạn bè mến lắm, trai xếp đầy theo hàng nhưng nó chẳng thèm quan tâm. Với nó, quan trọng nhất bây giờ là việc học, chỉ có học mà thôi. Nó học tới quên ăn quên ngủ. Con người nó vô tư là thế, hồn nhiên là thế nhưng ít ai biết được ni đau trong lòng nó. Nó chẳng bao giờ san sẻ với ai điều gì, kể cả những đứa bạn thân của nó cũng thế, lúc nào nó cũng cười, riết rồi bạn thân nó không tìm ra nỗi một ngày buồn. Nó cười là vì điều gì ư? Chắc chắn là che giấu sự yếu đuối bản thân rồi, nó không muốn ai lo lắng cho nó, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào thì nó cũng cười. Nó có nụ cười thật đẹp, ai nhìn vào cũng phải mê mẫn, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Mái tóc dài được đặt gọn gàng sau lưng trông mà không thương mới lạ

Nó có một người bạn thân chơi với nhau cũng đã được 11 năm rồi. Nhưng đến tận bây giờ, có lẽ người sẽ không bao giờ hay biết tình cảm nó dành cho người nhiều đến chừng nào. Cái tên Thanh Tuấn vẫn mãi mãi khắc sau trong tim nó, thật chặt và không bao giờ quên. 

Chơi thân học chung với nhau từ bé đến giờ, có điều gì cả hai cũng đều chia sẻ với nhau, tuyệt đối không có chuyện gọi là bí mật. Từ nhỏ đến lớn Anh luôn bên Tuấn, hai người cùng cố gắng phấn đấu trong học tập, cùng nhau đi ăn, chụp hình, nói chuyện trò đùa với nhau, thâm chí là nhắn tin cho nhau tới sáng. Nhớ khi xưa hai đứa cùng đèo nhau trên một chiếc xe đạp cũ kĩ của Tuấn, lên con dốc nhỏ không nổi, hai đứa đành phải dắt: 

-Ăn cho cố vào rồi mập như con heo, một con dốc nhỏ mà cũng lên không nổi, sau có đi ăn thì để tao ăn cho, mày ăn nhiều mập xấu lắm, chó nó thèm ưng mày. 

Anh chau mày tỏ ra khó chịu, nhưng cũng phải cười lớn: 

-Mập vậy mới dễ thương, haha . 

Những lúc đùa cợt nhau như thế, giờ nghĩ lại thấy vui vui.  thầm ước thời gian quay trở lại để nó được về với con đường làng chật hẹp ngày xưa, được đi với Tuân mỗi ngày. Thế nhưng, mọi thứ không như mong đợi, tình cảm bạn bè không còn như xưa khi nó biết rằng bản thân nó đã thích người. 

Mùa thu năm ấy trời rất xanh, những đóm mây lơ lững trên bầu trời, có đôi lúc có một cơn gió thoảng qua khẽ làm đưa mái tóc Anh bay trong gió. Trên con đường đi học thêm về, Anh và Tun nói chuyện với nhau suốt, kể hết chuyện này đến chuyện kia, cười đùa hớn hở. 

-Tao thích Duyên lớp 11/5 rồi Anh, tao cũng đã thổ lộ tình cảm với nó. 

- Vậy à. Thế nó trả lời thế nào? 

-Tất nhiên là đồng ý rồi, một người đẹp trai học giỏi như tao gái theo đầy mày ơi. Mày đừng ganh tị vì tao có bồ nhá...haha. Tuấn vui vẻ đáp lại. 

-Làm gì có chứ, là bạn thân nên mày có bồ tao vui thôi, tao chỉ sợ mày bê đê nữa ấy chớ..hihi, may sao con đó vô phước ưng mày...há há 

- Tổ sư, có phước lắm đấy nhá, mày chẳng biết gì cả. 

- Tao hiểu mày quá mà..há há. Đùa thôi, mai dẫn chị mày đi xem mặt nhá. 

-Ok baby. 

Trên đường về nhà, Tuấn cứ cười mỉm mỉm hoài, lần đầu tiên Tuấn biết cảm nhận thế nào là yêu, là thích một người, chắc Tuấn đang rất hạnh phúc. 

Sáng hôm sau, Anh đi theo Tuấn qua xem mặt cô gái người thương của Tuấn. Cô ấy rất dễ thương, đẹp tự nhiên tựa như là một thiên thần bước ra từ cổ tích, cô ấy đẹp hơn mức tưởng tượng của Anh. 

-Duyệt!! Cô ấy đẹp lắm, đúng là có mắt nhìn người, good , good 

-Tao mà, mày cứ đùa. 

Từ ngày người có bồ mọi thứ thay đổi hẳn, mặc dù học trong lớp nhưng Tuấn và Anh đã dần bớt nói chuyện cùng nhau. Tuấn thay đổi rồi, đánh mất đi con người vô tư hồn nhiên lúc xưa. Tình yêu thật có sức ảnh hưởng mãnh liệt. Thời gian đi chơi, ăn cũng dần thưa dần, cũng không còn inbox cho nhau mỗi tối, trò chuyện với nhau tới tận khuya rồi mới ngủ. Lặng lẽ nhìn Tuấn đối xử tốt với cô bạn gái, lòng Anh đau như cắt, như có một lưỡi dao thật sắc đâm vào tim nó. Nó ganh tị với tình cảm Tuấn dành cho Duyên, nó tiếc nuối cho thời huy hoàng của một tình bạn đẹp. 

Có lúc, hai người giận nhau, không thèm nhìn mặt nhau. Tuấn mới tìm đến nó, nó là điểm dừng mỗi khi người mỏi mệt, mỗi khi người cãi vã bên ấy người lại tìm về bên này. Người đến cũng vội vàng và người đi cũng nhanh. Người giận cô bạn gái mình rồi đến bên nó, rồi giận luôn nó, người giận cá chém thớt nhưng nó chẳng hề phàn nàn gì, đôi lúc nó muốn tạo tiếng cười cho người, nhưng rồi nhận lấy một trận chửi xối xả. Nó hiểu nỗi lòng của người nên không muốn đùa dai: 

- Học hành không lo, ai biểu yêu với đương làm gì cho khổ thân. 

- Mày thì hiểu cái gì. 

Tim nó đau như thắt lại, ngần ấy thời gian bên nhau, người chưa bao giờ nói vậy với nó, nhưng bây giờ vì một người con gái mà nói với nó như vậy. Ừ thì nó không hiểu, nó không hiểu cảm giác khi yêu một người là như thế nào, nó không hiểu cảm giác mà người đang chịu. Thế nhưng, người hiểu được gì từ nó, người có thấu có hiểu tình cảm mà nó dành cho người không. Nó chưa bao giờ dám nghĩ sẽ cho phép bản thân yêu thương người, nó không cho phép bản thân mình vượt quá giới hạn của một tình bạn. Bởi nó biết, chỉ có tình bạn nó mới có thể bên người. Thậm chí là chp nhận im lặng mặc cho nỗi hờn ghen dâng lên tới óc. Tất cả đều vì chữ thương thôi, nó thương người mất rồi. 

Nó biết nó đã lỡ yêu một người không yêu nó. Mỗi lần gặp gỡ đi chơi bản thân nó phải chủ động rủ, lâu lâu được người rủ bữa nó vui mừng biết bao. Hóa ra lúc người cô đơn mới nhớ đến nó. Hóa ra người tìm đến nó bởi bên người thiếu cô ấy. Mà thôi cũng kệ, dù sao trong lòng người nó vẫn còn có một vị trí nhỏ trong lòng. Thấy vui lắm khi được gặp người, nhưng cũng thấy bực lắm vì người vẫn ngồi đó mà không hề quan tâm tới nó. Biết người buồn nhưng không thể chia s, an ủi. Nó buồn biết mấy, liệu rằng có ai hiểu được nỗi lòng của nó. Nó quan tâm người từng chút một, từng li từng tí, và để ý mọi điều không sót về họ. Dù bản thân nó không nói ra nhưng cũng không giấu giếm được. Nó chỉ muốn như trước đây, được cùng nhau đi đưa đón đến trường, được cùng đi ăn những món hai đứa thích, được gặp bạn bè chung của hai đứa. Nhưng có lẽ không thể rồi. Ừ thì học chung lớp đó, nhưng chẳng thể nói với nhau điều gì, nếu như trước đây Anh, Tuấn ngồi 7, thì bây giờ đứa bàn ba đứa bàn cuối rồi, có nhìn xuống cũng chỉ liếc trộm một tí rồi quay lên thôi. Ừ thì chẳng còn như xưa rồi, nó luôn tự mình đặt ra những khoảng cách với người, tự nhủ rằng đó chỉ là người bạn thân mà 10 năm trước đây nó từng gặp. Nó trách mình sao sớm trao tình cảm cho người, để bây giờ nó đau biết nhường nào. Ừ thì không thể, không thể như xưa nữa rồi- anh bạn à. 

Từ nhỏ đến bây giờ, Anh luôn là người hiểu rõ Tuấn nhất, biết Tuấn thích gì, muốn gì, tính cách như thế nào. Nhìn vậy thôi chớ người cũng yếu đuối lắm, lúc mệt mỏi Tuấn luôn tìm một nơi trông vắng thả hồn mình vào thiên nhiên, thở một hơi dài rồi trút bỏ nỗi buồn. Anh hiểu Tuấn tất tận tật. Anh luôn ép buộc bản thân phải thật lạnh lùng, phải tỏ ra mạnh mẽ và không cần chỗ dựa từ người, thế thì người mới an lòng bỏ nó ra đi, nó cũng có thể giấu mãi tình cảm ngần ấy thời gian. 

Nhưng sự đời, voi làm sao núp trong bãi cỏ. Cây kim trong túi có ngày lòi ra. Nó càng che đậy bao nhiêu, lòng càng buồn, trái tim càng rạo rực. Và nó cố che đi giọt lệ sầu.

... Bầu trời hôm nay lại xanh lắm, xanh tựa như ngày hai người gặp nhau, chỉ có điều, ngày trước lòng nó đầy nắng, bây giờ đầy giông bão. Cơn bão lòng. Hôm nay sinh nhật Anh, có lẽ là ngày nó buồn nhất, mọi thứ thay đổi rồi, không còn như xưa nữa. Mọi thứ đều dần tẻ nhạt kể từ khi vắng bóng người. Người nhớ gì không? Nhớ đã từng hứa sẽ bên nó, đón sinh nhật cùng nó không? Vậy mà giờ người ở đâu? Liệu rằng ở bên đó người có nhớ về nó không. Người đi rồi, đi xa mãi nơi đây rồi. Hôm nghe tin người đi, cả thế giới như sụp đỗ, ánh mắt ước nhòa rơi mãi không gì cầm cự lại được. Muốn giữ người lại lắm, nhưng làm cách nào giờ, nó không còn đủ sức mạnh, đủ quan trong để giữ bàn tay nhỏ bé ấm áp của người lại nữa rồi. Cứ thế, nhìn người ra đi mà đau biết mấy. Nụ cười vẫn nở trên môi, trong lòng thì đau như cắt, ngày ra đi chỉ biết chúc cho nhau đi mạnh khỏe mà không hẹn ngày trở về. Có lẽ sẽ không còn gặp nhau nữa rồi. Trời gió trở lạnh rồi, người ở bên đó nhớ mặc áo ấm rồi. Sẽ không còn ai nhắc nhở người như trước nữa đâu. Sau tất cả, nó vẫn ổn người cũng thế nhé. Nó trốn tránh mọi thứ, nhào đầu vào công việc học tập, bắt đầu học thêm nhiều môn, học đến nỗi quên ăn quên ngủ, 

Cả ngày, nó chỉ muốn lặng im. Không kêu gào, không than vãn, cũng không kể khổ nữa. Không muốn nói quá nhiều, cũng không muốn linh hoạt, năng động. Thấy lòng trống rỗng, trơ trọi giữa hàng tá suy nghĩ đan xen. Muốn đi hóng từng đợt gió thổi vào người, nhẹ nhõm tâm hồn. Muốn nghe tiếng mưa cho lòng lắng dịu lại. Sau tất cả mọi sự cố gắng nó luôn là người thất bại người thua cuộc và bị bỏ lại giữa thế giới này. Chỉ đáng tiếc là, đời này, chẳng được mấy tình yêu là lớn mãi. Cũng chẳng được mấy ai là đủ kiên nhẫn, hoài bao dung và cảm thông. Cuối cùng, kiểu người như vậy, mãi mãi cứ là những con người cô đơn..Và nó cũng vậy, nó đang cô đơn. Mấy ai hiểu được cảm giác đó. Người mãi mãi không bao giờ có thể nhìn thấy, hình ảnh một người con gái, giữa màn đêm tối đen, tĩnh lặng, ngồi ôm mình bó gối, run rẩy khóc nức nở lên rõ ràng từng tiếng một, nước mắt như mưa tuôn xuống. Vừa khóc, lại vừa tự lấy tay quệt đi, không muốn nhòa ướt, lấm lem mặt mình. 

Ngày đó người đi, nó vội vã chạy ù ra khỏi nhà, đến trước trạm xe buýt mà ngồi khóc nức nở một mình. Khóc cho vơi nhẹ đi những nỗi đau, những nỗi nhung nhớ. Ngày đó người đi, nó không cách nào níu giữ. Mặc cho chỉ cần người ở lại bên nó thôi, không cần là yêu thương cũng được. Ở lại để che chở, bảo vệ, để nó dẹp hết cho người những muộn phiền, mỏi mệt trong lòng. Thế mà người vẫn đi, nó bảo rằng mình ổn. Quả thật lúc ấy nó đã nghĩ mình ổn, khi mình rằng chuyện gì đến cũng phải đến, chuyện gì đã qua thì hãy để qua. Quả thật nó không ngờ rằng, phải đến tận rất lâu, rất lâu sau này, nó mới có thể thôi đau vì sự ra đi của người. 

Yêu một người ta không thuộc về, một người mà ta biết, mình vốn sẽ không thể nào được thuộc về, nên từ đầu có dám đến gần đâu. Đã cố gắng né tránh, chối bỏ, dằn nén mọi yêu thương. Vậy mà cuối cùng, lý trí vẫn chẳng thắng được con tim. Nỗi sỡ hãi vẫn thua nỗi cô đơn, chỉ cần đứng gần người một chút thôi là tim đã nhảy ra lòng ngực mất rồi. Dẫu biết là bạn thân nhưng không ngăn nỗi trái tim ngừng yêu thương. Thật sự, nó thua rồi. Thật sự rất đau. 

Đêm nay trời lại mưa, nó lại nhớ người nữa rồi, điện thoại vẫn ở trong nick người đó, nhưng không làm gì được.Mọi thứ người share, người đăng nó đu thấy hết nhưng không bấm like, không phải là không muốn mà là không thể. Nó sợ bản thân lại trót lần nữa thương người, sợ con tim không thể ngừng yêu thương người được, sợ những giọt nước vô tình lại rơi xuống cứa sâu vào tim nó. Đau lắm đấy người có biết không. Messenger một năm về trước vẫn còn đó, vẫn là lời tạm biệt vội, chưa kịp chúc gì cho nhau. Nó không muốn xóa, gọi đó là chút kỉ niệm còn giữ lại, mong một ngày nào đó, tin nhắn ấy sẽ được thay bằng tin nhắn khác. Nhưng chắc không bao giờ có đâu. 

Nơi đó người vẫn ổn chứ, nó nơi đây vẫn ổn, mọi thứ đều êm đềm cả rồi, trái tim nó cũng đã chịu ngủ yên sau những tháng ngày mệt mỏi, nó tìm cách quên bằng việc tập trung học tập. Giờ đây nó dã rất mạnh mẽ, tự giác, quen dần với việc không còn ai nhắc học bài, ăn mai hay uống thuốc. Tự nó làm được cả rồi. Cảm ơn người vì đã đến bên nó, cho nó một khoảng thanh xuân thật đẹp, nhiều kí ức cũng như nhiều niềm đau. Không ném trải sao gọi là thanh xuân được chớ người nhỉ. Thanh xuân nó vì người mà trở nên tươi đẹp, cũng vì người mà đau đớn đến tột cùng. Khoảnh khắc ấy nó sẽ mãi cất sâu vào nơi tận trái tim, không một ai có thể tìm thấy được.

 Chỉ có giọt lệ đầu đời thì không dễ gì nguôi ngoai.


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: