BÀI DỰ THI SỐ 11

THANH XUÂN CA TÔI CÓ BN

  Tuổi thanh xuân ai chẳng có những khát khao, những giấc mộng, những phút giây bồng bột, nông nổi, những mối tình thầm kín, những lời yêu đầu chưa dám ngỏ và cả những tiếc nuối mãi in dấu nơi trái tim. Đối với tôi, thanh xuân ấy là các bạn, là những con người không nần ngại cùng tôi nắm tay vượt qua mọi khó khăn thử thách của cuộc đời. 
   Tôi - Một đứa con gái cực kì bướng bỉnh, bốc đồng hay nói một cách hoa mĩ hơn đó là cá tính. Tôi chẳng bao giờ nghe theo sự sắp đặt của bất kì ai, theo quan điểm của tôi chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết không cần ai can thiệp hay giúp đỡ, ngay cả bố mẹ cũng thế. Tôi từ nhỏ đã bưởng bỉnh như vậy đến bố mẹ còn chịu thua chỉ biết khuyên tôi rằng:

-         “Con gái thì phải thuỳ mị nết na thì người ta mới thương.”

   Tôi biết bố mẹ chỉ lo cho tôi, sợ tôi bị người ta ghét bỏ rồi nói này nói nọ. Nhưng mà tại sao người ta lại cho rằng con gái ai cũng phải dịu dàng thuỳ mị, con gái không được thể hiện cá tính của mình ư??  Vô lí nếu đời đứa con gái nào cũng như vậy thì cuộc sống của con gái chúng tôi còn gì là thú vị. Suốt ngày chỉ biết đi học, hết trên lớp rồi đi học đàn này nọ, nghe thôi cũng đủ thấy nhàm chán rồi. Tôi sống như vậy cũng chẳng phải vì muốn nổi bật gì nhưng đó là bản chất của tôi và chẳng ai có thể thay đổi được.

   Bởi sở hữu một tính cách như vậy nên tôi rất khó kết bạn hay nói chuyện thân thiết với bất kì ai vì mỗi lần nói chuyện với người khác không quá hai, ba câu là cái tôi quá lớn của tôi lại dâng lên và phát ngôn những điều khiến họ phật lòng. Duy có Lan là khác, nó chẳng bao giờ tranh luận hay chấp khứ gì tôi cả vì nó biết rõ tính cách của tôi. Từ nhỏ hai đứa đã sống gần nhà, mỗi ngày đều đi học chung, chơi chung, thậm chí còn ôm gối qua nhà ngủ chung với nhau nữa. Đôi lúc tôi tự hỏi rằng không biết sao hai chúng tôi lại thân nhau được trong khi một đứa bốc đồng bướng bỉnh chẳng ưa ai và cũng chẳng ai ưa nổi còn một đứa lại trái ngược là chuẩn mực của xã hội, chuẩn mực của con gái, dịu dàng nết na thuỳ mị thích những câu chuyện ngôn tình sến sẫm, suốt ngày “treo mình trên những cành cây” mơ về những anh “soái ca” trong những cuốn truyện “quái dị” chưa bao giờ bước ra ngoài đời. Mỗi lần đi với tôi nó chỉ toàn đem những câu chuyện ngôn tình mà nó đã đọc kể cho tôi nghe và suốt ngày huyên thuyên trong miệng, nào là cô đó yêu anh đó nhưng bị gia đình ngăn cản nên phải chia tay, nào là anh hùng cứu mỹ nhân các kiểu,… vô số chuyện tình chốn thần tiên được nó kể ra đôi lúc làm tôi sởn cả gai ốc. Những câu chuyện đó được nó kể đi kể lại đến nỗi tôi chưa một lần cầm vào cuốn sách ngôn tình cũng thuộc làu nội dung. Trái ngược là vậy nhưng chúng tôi lại gắn bó với nhau như hình với bóng, chắc có lẽ vì chúng tôi đều quá hiểu nhau hơn hết chúng tôi sẵn sàng chia sẻ với nhau những lúc vui khi buồn. Đôi lúc chúng tôi còn đùa nhau rằng:

-“ Mày đó mày chính là cuốn nhật kí trọn đời của tao đó.”

   Hai đứa thân nhau đến mức tôi đã nghĩ rằng sau này hai đứa lớn lên sẽ sống chung trong một căn nhà, cùng nhau làm chung một công ty và chỉ có hai đứa cùng nhau sống tới già. Thân nhau đến mức chẳng bao giờ giận nhau được cho dù cãi nhau to đến thế nào thì cả hai chúng tôi, cũng có thể hoà lại chỉ bằng một ly trà sữa.

   Nhưng mọi chuyện đã khác khi cô bạn mới đến……

   6h30 phút sáng, giọng thánh thót của Lan cất lên từ dưới nhà:

-“Hiền ơi, dậy dậy, dậy đi học trễ rồi. Mày dậy nhanh cho tao chưa, giờ này là mấy giờ rồi mà mày còn ngủ hả heo, dậy mau…”

   Nghe tiếng Lan nhưng tôi không thể nào bật dậy được, mắt chẳng thể nào mở ra được, thôi thì cứ ngủ thêm tí nữa vậy. Lan gọi được một lúc thì không còn nghe thấy tiếng gọi nữa, im ắng đến lạ. Tôi cố gượng người dậy, cái gì đó lạnh lạnh bay thẳng vô mặt:

-“Ôi cái gì đấy, đứa nào chơi kì quá vậy.”

   Cầm cái khăn lạnh kéo ra khỏi, trước mặt tôi là Lan đang đứng với vẻ mặt nghiêm nghị:

-“ Lan, mày chơi gì kì vậy, khăn mày đem chôn ở Bắc cực rồi đem vứt vào mặt tao đấy à, lạnh muốn chết.” Tôi nói bằng giọng đang còn ngái ngủ

   -“ Mày biết tao gọi mày bao lâu rồi không mà mày còn ngủ được.”Lan nói

  -“ Thì đằng nào giờ tao cũng dậy rồi đó sao, mới sáng sớm mà để tao ngủ thêm tí làm gì mà mày vội thế.”

 -“Mày biết hôm nay là ngày đầu tiên vào lớp 9 không, ngày đầu tiên mà trễ kì lắm, với lại mình cũng là học sinh cuối cấp rồi, là anh chị lớn cả rồi mà đi trễ thì xấu hổ chết.”

 -“Bộ anh chị lớn là không được ngủ thêm hả, tao muốn ngủ thêm, mắt tao mở không ra sao lên trường được mày đợi tao ngủ 5 phút nữa nhé.”

 Nói rồi tôi ngã người xuống giường định ngủ tiếp nhưng Lan kéo tay tôi dậy, đẩy tôi ra khỏi phòng:

 -“Mày dậy hộ tao cái, dậy đi chiều tao dẫn đi uống trà sữa.”

 -“Mày hứa nhé, tao đi rửa mặt liền đây, hihi được đãi trà sữa.” Tôi mừng rỡ đáp.

 -“Mày nghe tới ăn một cái là tỉnh ngay, bởi vậy mày như con heo suốt ngày ăn với ngủ.”

 -“Mày nói hay nhỉ người sống để ăn với ngủ chứ làm gì.”

 -“Tao hết cách với mày đấy, thôi rửa mặt thay đồ rồi 2 đứa mình đi ăn sáng nhanh rồi còn tới trường nữa  trễ bây giờ.”

 Tôi chạy đi rửa mặt, lấy bộ quần xanh áo trắng mới tinh mà mẹ đã chuẩn bị sẵn mặc vội vào người rồi đưa tay vớ đại chiếc khen quàng để sẵn trên bàn. Chẳng cần sửa soạn gì, tôi kéo vội chiếc cặp chạy xuống dưới đến nỗi chưa kịp chỉnh sửa áo quần một cách ngay ngắn:

 -“Đi thôi Lan, đi ăn sáng thôi.” Tôi nói rồi nắm lấy tay Lan kéo vội.

 Lan níu tay tôi lại rồi nói:

 -“Mày nhìn quần áo với đầu tóc mày đi coi thử có giống một đứa con gái không, tóc tai thì chưa chải quần áo xộc xệch mày định đi đâu.”

 -“Hihi, tao quên mày ạ, mày cột hộ tao cái tóc để tao sửa lại quần áo.”

 -“Hết cách cho mày, nếu không có tao chắc mày định để bộ dạng đó đi ra ngoài luôn chắc.”

  Lan lại gần tủ, kéo từ trong hộc tủ lấy ra một chiếc lược, rồi nhẹ nhàng chải tóc cho tôi. Từ nhỏ dến giờ các “style” tóc tai của tôi đều do Lan làm cả, nhờ nó tôi giữ lại được một chút nữ tính chứ không thì…….

 -“ Lan này, mai mốt lớn tao thuê mày làm nhà tạo mẫu tóc cho tao nhé, mỗi bửa tao trả công bằng một ly trà sữa chịu không.”

 -“ Mày đừng có mơ, lớn lên tao sẽ thành nhà văn viết truyện ngôn tình nhé, rồi người ta sẽ đến xin chữ kí tao nườm nượp còn thời gian đâu đi tạo mẫu tóc cho mày.”

 -“Ảo tưởng vừa thôi…..”

  Tóc tai xong xuôi, quần áo gọn gàng hai chúng tôi cầm tay nhau bước ra khỏi nhà, đi đến chỗ ăn sáng, rồi cùng nhau chạy tới trường. Bởi vì trường cũng gần nhà nên chúng tôi thường đi bộ, trên đường đi chúng tôi không ngừng huyên thuyên với nhau về mọi chuyện trên đời.

 -“Hiền, vô năm tao ngồi với mày nhé!”

 -“Thôi mày tránh xa tao ra đi, mày lại định ngồi bên tao để ‘tru tréo’ những câu chuyện ngôn tình của mày chứ gì, đừng có mơ, để tao bình yên đi.”

 -“Hihi, sao mày biết hay vậy, nhưng mà kệ mày tao vẫn thích nói đấy tao sẽ cho mày hiểu thế nào là giá trị của truyện ngôn tình.”

 Nói rồi cười suốt cả con đường chẳng mấy chốc, chúng tôi đã tới trường. Trước mắt tôi hiện ra vẫn ngôi trường cũ kĩ đó, vẫn hàng cây rợp bóng che phủ khắp sân trường nhưng sao hôm nay cảm giác trong lòng tôi lại khác quá, vừa háo hức vừa lo lắng vừa buồn.

 -“Ê mày cuối cấp rồi đó, sắp phải xa nhau rồi.” Tôi nhìn Lan rồi nói bằng giọng có thấm chút buồn và hình như có gì đó hơi cay cay nơi sống mũi.

 -“Bậy, lên lớp 10 mình lại học chung tiếp mà.”Lan cười nhẹ nhàng rồi đáp

 -“ Lỡ mày đậu chuyên rồi sao. Tao đi học có mình biết tìm ai tâm sự, những lúc cãi nhau với tụi con trai ai sẽ đứng về phía tao.”

 -“Mày cứ lo xa, nếu mà tao đậu chuyên thật thì những lúc như vậy mày cứ gọi tao, tao sẽ tao sẽ chạy đến bên mày thôi lo gì.”

  Nói là nói vậy thôi nhưng tôi biết lòng Lan cũng đang rất lo lắng. Hai dứa nhìn nhau cười với nhau nụ cười miễn cưỡng chứa đựng biết bao nhiêu lo lắng, tôi biết bây giờ trong lòng Lan cũng giống như tôi đang hỗn độn lắm nhưng chẳng ai dám nói ra, điều chúng tôi làm được bây giờ chỉ có thể là nắm thật chặt tay nhau để bước vào năm học mới.

  Năm nay là năm cuối cấp rồi sao, sao năm nay tôi chẳng muốn bước vào trường nữa, tôi sợ một khi bước vào trường thời gian sẽ thoáng chốc trôi đi rồi sẽ đến lúc tôi phải rời xa Lan. Mặc dù biết hai chúng tôi rồi sẽ lớn, rồi sẽ đi những con đường khác nhau hướng đi khác nhau nhưng bây giờ tôi vẫn chưa đủ dũng cảm để chấp nhận điều đó.

  Đứng sững sờ một lúc, chợt Lan kéo tay tôi bước vào trường.

  -“Đi thôi, tới trường rồi sao phải đứng ngoài cổng, mình có còn là học sinh lớp 6 mới bước vào trường nữa đâu mà còn bỡ ngỡ.”

 Tôi cầm tay Lan bước vào trường, khung cảnh nhộn nhịp của buổi khai trường dần hiện ra trước mắt, nhìn những em lớp 6 non nớt, bỡ ngỡ bước vào trường dường như tôi thấy được hình ảnh mình của ba năm về trước. Thời gian đúng là chẳng chờ đợi một ai và thời gian 4 năm cũng không thể đủ để tôi trải nghiệm hết những điều thú vị của những năm cấp 2.

 Tôi đưa mắt tìm lớp tôi rồi nhanh chóng kéo tay Lan vào phòng học. Trước mắt tôi vẫn vậy, vẫn là 33 gương mặt quen thuộc đang ngồi quanh nhau kể về những câu chuyện thú vị trong 2 tháng nghĩ hè, chẳng ngần ngại gì tôi và Lan nhanh chóng nhập bọn ngồi kể những câu chuyện “trên trời dưới đất” mà chẳng quan tâm đến bất kì thứ gì xung quanh, chợt có đứa vỗ nhẹ vai tôi:

 -“ Chúng mày đã thấy bạn mới chuyển đến lớp mình chưa.”

 -“Đâu, đâu……” cả bọn nhốn nháo tìm bóng dáng của người bạn mới

 -“Trai hay gái, đẹp hay xấu, ốm hay mập, cao hay lùn…. Và hơn hết là có xinh hơn Lan không.” Lan hỏi dồn dập chẳng đợi ai trả lời.

 -“Mày bình tĩnh đi Lan, mày làm vậy bạn mới sợ chạy mất luôn đấy.” tôi nói với Lan

Có đứa chỉ tay về phiá bàn đầu tiên, một cô bé có vẻ trắng trẻo dễ thương, gương mặt bầu bĩnh với mái tóc ngắn xoả ngang vai đang cắm cúi đọc sách.

 -“Woa, bạn mới dễ thương quá….” Lan thốt lên.

  Chưa kịp nghe tôi nhận xét về cô bạn mới, Lan đã nhanh nhảu chạy tới ngồi cạnh rồi bắt chuyện với cô bạn mới mặc cho tôi đứng sửng sờ ở đó.

 -“Mày có cần phải háo hức vậy không Lan.” Tôi nghĩ thầm.

  Nhìn Lan nói chuyện thân mật với cô bạn mới thú thật tôi có chút không thích, đó là ganh tị ư, chắc là không đâu, sao tôi lại phải ganh tị với một đứa bạn mới chứ. Trong đầu tôi lúc đó tràn ngập những suy nghĩ hỗn độn.

  Thực chất tôi biết Lan là một đứa cực kì hoà đồng, tôi biết rất rõ chứ, nhưng sao khi thấy nó thân thiết với người khác tôi lại cảm thấy có chút chạnh lòng.

   Tôi cố gắng quay lại nói chuyện với lũ bạn lơ đi sự hiện diện của những tiếng cười nói giữa Lan và cô bạn mới nhưng không thể được. Thế là cả buổi học tôi mang tâm trạng buồn bực chẳng thèm nói chuyện hay cười nói với bất kì ai.

   Rồi cuối cùng sau buổi học cô xếp cho Lan ngồi cạnh bên cô bạn mới tên Thục Anh…Thục Ảnh gì gì đấy, nói chung là cô bạn mà tôi chẳng hề ưa gì.

   Trên đường đi học về tôi cũng chẳng vui lên nổi khi Lan luôn miệng nhắc về cô bạn mới, nào là nhà cô ấy rất giàu, cô ấy là thiên kim tiểu thư, Thục Anh cũng thích ngôn tình, Thục anh cũng định thi chuyên văn…. Vô số chuyện mà tôi chẳng hề muốn quan tâm. Lan hào hứng đến nỗi dường như quên mất sự hiện diện của tôi ngay bên cạnh.

-“ Thục Anh tốt đến vậy ư, tốt đến nỗi mày quên đến cảm nhận của tao luôn à, mày không biết là tao rất buồn sao, vậy mà mày chẳng hề hỏi thăm.” Tôi nghĩ mà lòng như thắt nghẹn.

  Cứ thế tôi cứ im lặng suốt chặng đường về nhà mặc cho Lan cứ luôn miệng luyên thuyên về cô bạn mới. Và có lẽ câu duy nhất Lan thật sự nghĩ đến tôi đó là:

 -“Tạm biệt!”

   Không hiểu tại sao từ khi về đến nhà lòng tôi lại nặng trĩu, những suy nghĩ rằng Lan có bạn mới tốt hơn sẽ chẳng còn quan tâm đến tôi nữa, tôi dần dần sẽ trở thành người vô dụng và rồi sẽ cũng bị bỏ rơi thôi cứ lãng vãng trong đầu tôi.Chắc có lẽ những điều đó là do tôi suy nghĩ quá nhiều, Thục Anh cũng chỉ mới gặp Lan thôi mà làm sao thay thế được tình bạn thanh mai trúc mã của chúng tôi cơ chứ. Biết là như vậy nhưng tôi không thể nào ngừng suy nghĩ được. Và không biết từ khi nào tôi trở nên có ác cảm với Thục Anh, trong đu tôi đã mặc định sẵn Thục Anh là một tiểu thư mang tính chạnh choẹ, điệu đà và là một cô nàng mắc bệnh công chúa. Những điều đó chắc có lẽ là do sự ganh tị trong tôi quá lớn, ganh tị vì Thục Anh tốt hơn tôi và cũng lo sợ một ngày Thục Anh sẽ dành mất luôn cô bạn thân của tôi. Thật sự tôi cũng chẳng hiểu mình đang nghĩ gì nữa, vì một cuộc nói chuyện thân mật của Lan và Thục anh mà tôi trở nên như vậy ư có phải là do tôi quá nhạy cảm. Cũng dễ hiểu thôi vì nếu một điều gì đó quá quan trọng đối với ta thì ta sẽ càng muốn níu chặt và giữu điều đó cho riêng mình.

  Buổi chiều hôm đó như lời đã hứa tôi đợi Lan ở quán trà sữa quen thuộc mà hai chúng tôi thường uống. Thông thường Lan luôn là người đến sớm hơn tôi sao hôm nay lại vậy. một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua, tôi ngồi một mình lặng người ở đó chờ Lan cả buổi chiều nhưng không hề thấy bóng dáng.

  -“Chẳng lẽ Lan quên là có hẹn với mình sao? Không đúng, Lan trước giờ chưa lỡ hẹn với mình cả, có việc bận như thế nào Lan cũng cố gắng thu xếp để đến với mình nhưng sao hôm nay Lan lại không đến, mà không có một cú điện thoại hay tin nhắn nào nữa, không lẽ Lan có chuyện gì sao?”

  Càng nghĩ tôi lại càng thấy lo lắng cho Lan, tôi vội vã lấy điện thoại gọi cho Lan nhưng Lan không bắt máy.

  -“Không lẽ Lan có chuyện thật sao?”

  Đầu óc tôi tràn ngập những suy nghĩ lo lắng, tôi vội vã gửi tiền nước và chạy ngay về nhà. Chưa kịp ghé vào nhà tôi , tôi đã chạy sang nhà Lan :

  -“Lan ơi Lan, mày có nhà không Lan.” Tôi tìm Lan khắp nhà

  -“Con Lan nó đi với bạn Thục Anh gì đó đi mua đồ dùng học tập rồi con ơi, nó không nói con hả?” giọng mẹ Lan vang lên

 -“Dạ, ….. không?”

 -“ Vậy chắc nó quên đó nó đi từ trưa đến giờ chưa về, con có chuyện gì nói cô, nó về rồi cô nhắn cho.”

 -“Dạ thôi, con qua định rủ Lan đi chơi mà Lan không có nhà, thôi thưa cô con về.”

 -“Ừ vậy thôi con về nha.”

  Lan đi chơi với bạn mới mà quên mất cuộc hẹn với tôi ư, lần đầu tiên tim tôi lại cảm thấy đau đớn như vậy. Vì một đứa bạn mới mà Lan quên mất tôi ư, đã vậy còn không có lấy một tin nhắn hay bất cứ một cuộc điện thoại nào báo cho tôi biết nữa chứ. Hay là bạn mới quá thú vị đến mức Lan quên mất đứa bạn tẻ nhạt như tôi.

  Bất giác những giọt nước mắt lăn dài trên má, lần đầu tiên tôi khóc vì bạn bè, lần đầu tiên tôi lại cảm thấy tim mình đau như vậy

  -“ Lan à cậu quên mất mình rồi ư, có lẽ cậu không cần một đứa bạn như mình nữa đúng chứ, bạn mới tốt lắm đúng chứ?”

  Không hiểu sao tôi lại có cảm giác như mình đã bị phản bội và đã đánh mất một thứ gì đó, là tình bạn ư tôi đã mất một tình bạn rồi ư. Không đâu! Chắc có lẽ mọi thứ chỉ do tôi suy diễn thôi đúng chứ? Đúng vậy mọi thứ chỉ là do tôi quá suy diễn mà thôi, Lan là bạn thân của tôi mà bạn thân thì sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi đâu đúng chứ.

  Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng lòng tôi lại như cảm thấy hổn độn vô cùng. Tôi cố gắng gạt bỏ suy nghĩ tiêu cực sang một bên nhưng không tài nào làm được. Ngày hôm đó kết thúc buồn như vậy, không hề có một lời giải thích hay một tin nhắn hỏi thăm từ Lan có lẽ chơi với bạn mới nên Lan không cần một đứa bạn vô dụng như tôi nữa.

  Kể từ ngày hôm đó tôi tự gán cho mình cái mác là kẻ thừa thải vô dụng và chẳng ai cần tới. Hằng ngày tôi lủi thủi đi học một mình trên con đường mà trước đây từng là chốn vui đùa tâm sự giữa tôi và Lan.

 Còn Lan, Lan đã cố gắng giải thích cho tôi nghe lý do tại sao nó quên mất cuộc hẹn của chúng tôi. Đó là do điện thoại để trong cặp nên không nghe tôi gọi. Nhưng tôi thì không thể nào loại bỏ trong mình cái suy nghĩ Lan coi Thục Anh quan trọng hơn tôi. Thế là kể từ ngày hôm đó mối quan hệ giữa tôi và Lan dần trở nên có khoảng cách, chúng tôi không còn dành nhiều thời gian cho nhau nữa, không còn đi chung nhiều như trước nữa.Có lẽ là do tôi luôn né tránh Lan, đúng hơn là né tránh thực tại cái thực tại luôn cho tôi biết rằng Thục Anh dần dần thay thế vị trí của tôi bên cạnh Lan.

  Và cũng chính những suy nghĩ tiêu cực đã biến tôi từ một cô bé hoạt náo vui vẻ thành một người trầm tính, ít nói.Hằng ngày tôi chỉ thui thủi một mình ở góc bàn chẳng nói chẳng rằng với bất kì ai, nếu có thì đó cũng chỉ là miễn cưỡng. Đâu mất rồi mà cô bé hay cười hay nói….

  Những cánh bằng lăng bay bay trong gió vươn nhẹ lên vai tôi chút gì đó đượm buồn của những ngày cuối thu.Giờ ra chơi hôm ấy tôi lặng lẽ xuống sân trường bước lại chỗ chiếc ghế mà Lan và tôi hay ngồi trò chuyện nhưng….. hôm nay tại chiếc ghế này chỉ còn mình tôi, vắng lặng hẳn, Lan à sao cậu không hỏi lý do tại sao mình né tránh cậu tại sao cậu lại im lặng để tình bạn giữa chúng ta trở nên xa cách thế này. Càng nghĩ lòng tôi càng như thắt lại, khoé mắt cay cay. Tôi muốn khóc lắm nhưng mà không thể, tôi có lý do gì để khóc cơ chứ, tình bạn của tôi tan vỡ ư, bạn thân của tôi bị người khác giành mất ư,…. Tôi làm gì có tư cách để khóc tất cả là do tôi quá vô dụng mà thôi.

  Chợt có bước chân khẽ khẽ tiến lại gần, tôi quay lại nhìn, thì ra là Thục Anh cái người mà tôi chẳng ưa gì.

  -“Hiền, cậu làm gì ở đây vậy, sao không đi chơi với tớ và Lan.”

  Vẫn giọng nói ngọt ngào đó, cái giọng điệu ngọt ngào đến xiêu lòng đó của Thục anh càng làm tôi căm ghét.

 -“Thì tôi ngồi đây ngắm cảnh tý rồi lên, sao bộ điều này cậu cũng muốn cướp hay sao, muốn thì tôi nhường cho chẳng cần phải giở trò giành giật.”

  Tôi nói với Thục anh bằng giọng điệu cay cú, không biết từ bao giờ lời nói phát ra từ miệng tôi lại cay nghiệt đến vậy. Do cái sự ganh tỵ, căm ghét mà tôi dành cho Lan ư?

 -“ Sao cậu lại nói như vậy mình có bao giờ giành thứ gì từ cậu đâu.”

 -“ Không ư, cậu đã cướp mất của tôi thứ quan trọng nhất rồi cậu không biết sao?”

 -“ Mình không hiểu cậu đang nói gì đó Hiền.”

 -“ Cậu đừng có giở cái giọng điệu ngây thơ đó trước mặt tôi, không có tác dụng đâu, tôi nói cho cậu biết tôi không phải Lan mà dễ bị cậu dụ dỗ.”

 Nói rồi tôi một mạch chạy về lớp bỏ mặt phía sau sự ngơ ngác của cô bạn mới. Có lẽ ác cảm của tôi đối với Thục Anh là quá vô lí nhưng tôi không tài nào cư xử với cô ấy như bình thường được.

   Chiều hôm đó vẫn trên con đường đi học về tôi lại lặng lẽ đi về một mình mà không có Lan bên cạnh, Lan chắc giờ này đang đi bên cô bạn thân mới rồi đâu còn nhớ đến tôi. Chợt tôi nghe tiếng  nói quen thuộc vọng lại từ phía sau.

  -“Hiền đợi…. đợi … đợi tao.”

  Thì ra là Lan, đang nói với hơi thở hỗn hểnh phía sau.Không hiểu sao vừa nhìn thấy Lan là trong lòng tôi lại thấy vui như vậy, bất giác tôi nở nụ cười mà có lẽ mấy tuần nay chưa h xuất hiện trước mặt tôi.

  -“Làm gì mà mày thở hỗn hễn vậy Lan.”

  -“ Mày nên hỏi mày mới đúng. Làm gì mà đi nhanh thế làm tao chạy theo mệt muốn xỉu.”

 -“ Chẳng phải mày đã có bạn thân mới rồi sao chạy theo tao làm gì nữa, sao không đi cùng Thục Anh yêu quý của mày đi, đi theo một đứa vô dụng như tao làm gì.”

-“Mày nói gì kì vậy Hiền, Thục Anh với tao là bạn cùng bàn nên hay đi chung nhưng mày vẫn mãi là bạn thân của tao mà, tại sao mày lại nói mày vô dụng cơ chứ, mấy hôm vừa rồi mày toàn tránh mặt tao thôi.”

-“ Mày có Thục anh rồi còn nhớ gì đến tao nữa…”

-“ Tao thấy tất cả chỉ do mày ghen tỵ với Thục anh thôi Hiền à, Thục Anh lúc nào cũng quan tâm mày, hỏi những sở thích, tính cách của mày. Cậu ấy rất muốn làm bạn vơi mày đó mày biết không sao mày lại cư xử như vậy.”

-“Quan tâm ư, tao không cần sự quan tâm của đứa công chúa đó mày hiểu không.”

-“ Mày quá đáng rồi đấy, Thục Anh đâu có làm gì có lỗi với mày mà mày đói xử với cô ấy như vậy.”

-“Không làm gì có lỗi với tao ư, chẳng phải cậu ta đã cướp mất mày từ tao ư, cướp mất tình bạn 15 năm qua của chúng ta.”

-“ Không mày sai rồi Hiền ạ, lần này thì mày đã thật sự sai rồi, chính mày, mày mới là người đẩy tao ra xa mày đó, chính mày không cho Thục Anh cơ hội để giải thích.”

 Nói rồi Lan bỏ đi, bỏ mặc tôi ở lại với nỗi buồn đau đớn trong lòng. Đây là lần đầu tiên chúng tôi giận nhau, vì….. Thục Anh ư hay vì sự ích kỉ của chính tôi.

 Sau trận cãi nhau đó khoảng cách giữa tôi với Lan đã lớn lại càng lớn hơn. Dù rất muốn làm hoà với Lan nhưng lòng tự tôn của tôi lại không cho phép. Tôi không sai và không có gì phải xin lỗi. Tôi vốn đã bị bạn bè bỏ mặc nhiều rồi nên thêm lần này nữa cũng đâu có sao.

  Tôi cố gắng trn an bản thân nhưng không thể, càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy đau nhói. Thật sự, ngay bây giờ tôi muốn chạy tới chỗ Lan, ôm cậu ấy thật chặt và kèm theo lời nói “TỚ XIN LỖI” nhưng tôi không thể nào làm được.

  Giữa lúc tuyệt vọng ấy, thật sự tôi rất cần một bàn tay giúp đỡ từ ai đó nhưng ai có thể kéo tôi vựt dậy ngay lúc này chứ, bạn thân của tôi cũng bỏ tôi thì còn ai quan tâm tôi nữa. Tôi khóc…. khóc rất nhiều nhưng chẳng ai biết cả, tôi không muốn cho ai biết về việc đó.

  Ngày chủ nhật hôm đó tôi đang buồn rầu ngồi trong phòng với những cuốn truyện tranh để giải toả nỗi buồn, chợt có tiếng mẹ vang lên từ dưới nhà.

  -“ Hiền ơi, có bạn Thục Anh tìm con này.”

 Cô ta tìm mình làm gì chứ để cười nhạo mình ư hay là để nói với mình rằng, cô ấy đã thắng mình, đã thật sự cướp Lan khỏi mình. 

 -“ Cậu tìm tôi có việc gì?” Tôi gằng giọng hỏi

 -“ Cậu có thể đưa mình lên phòng rồi nói chuyện được không?”

 -“ Tại sao phải lên phòng tôi cơ chứ cậu muốn gì?”

 -“ Cậu nghe mình đi mình có chuyện muốn nói.”

 -“Ừ thì……. thôi được rồi cậu đi theo tôi.”

 Tôi đưa Lan lên phòng mình với tâm trạng chẳng mấy hài lòng gì.

 -“ Rồi cậu nói gì thì nói đi, tôi không có nhiều thời gian dành cho cậu đâu.”

 -“ Cậu im lặng nghe mình nói nhé. Mình biết cậu với Lan đang giận nhau và lý do là vì mình đúng chứ? Và mình cũng biết là cậu không ưa gì mình, nhưng mà cậu nên biết là mình không có bất cứ sự ganh ghét hay muốn cướp bất cứ thứ gì từ cậu cả, mình chỉ muốn làm quen với tất cả mọi người và Lan chỉ đang giúp mình làm quen với bạn mới thôi. Và nếu cậu giận Lan vì cảm thấy Lan thân với tôi mà bỏ rơi cậu thì cậu sai rồi, lúc nào đi bên tôi Lan cũng kể về cậu, lúc nào cũng quan tâm tới cậu cả khi hai người giận nhau Lan cũng luôn dõi theo cậu, cậu biết không. Có được người bạn như vậy là rất đáng trân trọng tại sao cậu lại không nắm lấy, tại sao lại để mình xen vào mối quan hệ  giữa các cậu khi cậu hoàn toàn có khả năng kiểm soát nó chứ. Cậu hãy nghe lời mình một lần thôi hay đi xin lỗi và làm hoà với Lan đi.”

  Nghe những lời nói của Thục Anh tôi nhận ra rằng mình đã sai thật sự rồi, thật sự tôi đã làm quá vấn đề và nếu như lúc đó tôi chịu ngồi lại với Lan kể hết mọi tâm sự thì mọi chuyện sẽ đâu như bây giờ. Nhưng mà nói gì thì nói tôi cũng không thể xin lỗi Lan được lỗi hoàn toàn đâu phải do tôi.

  -“ Nhưng mà….. đâu phải lỗi hoàn toàn do tôi, tôi không thể xin lỗi Lan được.”

 -“ Cậu vì tôi một lần thôi được không, vì tôi một lần mà bỏ đi sự cứng đầu của cậu để làm hoà với Lan. Cậu hãy coi như là đây là lời thỉnh cầu cuối cùng trước khi tôi rời đi được chứ.”

 -“ Rời đi ư đi đâu….. tại sao lại đi, vì tôi ư.”

 -“ Không… không phải vì cậu, vì gia đình tôi phải chuyển vào Hà Nội sống lại, mới đầu định cho tôi học luôn ở đây nhưng do điều kiện công việc bố tôi không thể chạy đi chạy về lo cho tôi như trước được nữa nên tôi phải chuyển đi.”

 Không hiểu sao lúc này tôi lại cảm thấy có lỗi vô cùng, tại sao chứ người tôi ghét đi tôi đương nhiên phải vui chứ nhưng tại sao tôi lại cảm thấy buồn đến vậy. Lúc này tôi dường như cái ác cảm của tôi dành cho Thục anh đã tan biến đi, thay vào đó là cảm giác biết ơn.

  -“ Cậu đi đi, cậu chạy đến mà xin lỗi Lan đi, làm ơn đi mà.”

 -“ Tôi…..tôi…”

 -“ Đi đi cậu còn chờ gì nữa,….”

 -“ Cảm ơn cậu Thục Anh và xin lỗi cậu vì đã nói những lời cay nghiệt với cậu như vậy.”

-“ Không sao đâu cậu đi đi… nhanh lên.”

 Tôi chạy một mạch sang nhà Lan, lục lọi hết mọi ngóc ngách trong ngôi nhà để tìm Lan nhưng chẳng thấy bóng dáng Lan đâu cả. Lan cậu ấy đi đâu rồi…. chẳng lẽ…

 Tôi chạy ra phía sau góc vườn tìm đến ngôi nhà gỗ mà chúng tôi thường ngồi trò chuyện.

 -“ Lan thì ra mày ở đây mình tìm cậu mãi.”

 -“ Ủa Hiền sao mày lại ra đây……..”

 -“ Tao xin lỗi, xin lỗi mày nhiều lắm xin lỗi vì đã hiểu lầm mày, thật ra tao không muốn như vậy đâu nhưng khi thấy mày thân thiết với người khác tao sợ mày sẽ bỏ rơi tao, tao sợ nên mới tìm cách né tránh cái sự thật đó.”

-“ Mày hâm à, tao với mày đã thân nhau từ nhỏ đến giờ tính tao thế nào mày cũng hiểu mà, tao sẽ không bỏ mặc bất kì ai đâu. Tao cũng xin lỗi mày vì thời gian qua đã không quan tâm tới mày nhiều, xin lỗi mày.”

-“ Giờ mình làm hoà nhé, hứa là không giận nhau nữa nhé.”

-“ Tao hứa mà.”

 Buổi chiều hôm đó chúng tôi cứ lặng lẽ ngồi bên nhau kể cho nhau nghe những tâm sự đã giấu cho riêng mình bấy lâu nay. Lặng lẽ ngồi nhìn mặt trời khuất lặng sau luỹ tre làng.

 Ngày mới lại bắt đầu, tôi và Lan lại cùng nhau đi trên con đường đi học quen thuộc nhưng điều khác lạ là trên con đường đi học có thêm tiếng cười nói của Thục Anh. Kể từ ngày hôm đó chúng tôi trở nên thân nhau hơn, đi cùng nhau nhiều hơn. Tôi cố gắng giới thiệu cho Thục Anh hết những cảnh đẹp trong thành phố trước khi cô ấy trở về lại Hà Nội coi như là bù đắp lỗi lầm mà tôi đã gây ra đối với cô ấy.

 Sự thân thiết đến bất thường của tôi và Thục Anh làm bạn bè trong lớp khá bất ngờ ngay cả Lan cũng vậy, họ tò mò không biết tại sao chúng tôi thân nhau được. Đơn giản thôi vì chúng tôi đã hiểu nhau rồi.

 Cuối tuần đó tôi, Lan và bạn bè cùng lớp đưa Thục Anh ra sân bay để trở về Hà Nội, ngày hôm đó là một ngày mưa buồn, lòng tôi hôm đó cũng não nề như những cơn mưa vậy. Tôi cố níu kéo những phút giây ít ỏi còn lại để trò chuyện với Thục Anh. Nhưng bấy nhiêu thôi cũng không đủ để tôi nói hết lòng mình, tôi thật sự rất muốn giữ Thục Anh ở lại nhưng không thể.

  Thục Anh đi rồi, bóng dáng cô ấy khuất sao cánh cửa, tôi chỉ biết đứng đó nhìn mãi theo. Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cho tôi biết thế nào là cảm giác trân trọng một thứ gì đó, cảm ơn cậu đã làm cho thanh xuân của tôi thêm đặc sắc, Thục Anh à tớ sẽ nhớ cậu.

 Sau ngày hôm đó, mọi thứ lại trở về thực trạng quen thuộc trước đó vẫn có một đứa bạn bị tôi phong cho cái danh hiệu đồng hồ báo thức kim luôn nhà tạo mẫu tóc mỗi sáng đi học. Và con đường đi học hôm ấy vẫn tràn ngập nụ cười của tôi và nó.

  Cảm ơn các cậu đã bước vào thanh xuân ấy để rồi cùng tôi tô điểm những màu sắc rực rỡ lên khoảng thời gian đẹp đẽ, chính các cậu đã làm cho thanh xuân của tôi thêm tươi đẹp. Các cậu à, dù mai này đi nhiều ngã rẽ khác nhau, những lối đi riêng biệt nhưng hãy nhớ rằng thanh xuân của chúng ta đã có nụ cười, có nước mắt và đã từng có hình bóng của nhau.

---HẾT----


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: