BÀI DỰ THI SỐ 21

Một ngày giữa trời tháng Tám...

 

 

Bỗng nhận ra hương ổi

Phả vào trong gió se

Sương chùng chình qua ngõ

Hình như thu đã về

   Trong cuộc đời mỗi con người, có ai mà chưa từng trải qua mùa thu, có ai chưa từng ngây ngất vẻ đẹp của đất trời khi sang thu. Riêng tôi, tôi yêu mùa thu bởi vẻ đẹp quyến rũ, yên bình mà ấm áp của nó. Tôi yêu cả không khí tươi vui, rộn rã trên gương mặt của lũ trẻ mỗi buổi tựu trường. Tôi yêu với tất cả niềm háo hức và mong đợi.....

    Thế là đã chia tay với cái nắng chói chang, oi ả của mùa hè, chia tay từng chùm phượng vĩ, với màu khăn quàng đỏ thắm trên vai, đặt lại bao niềm nhớ nhung, nuối tiếc dưới mái trường trung học cơ sở. Giờ đây, ngưỡng cửa của thời gian, của những thử thách dưới mái trường trung học phổ thông đang rộng mở chào đón tôi. Trong không khí mát mẻ, dịu dàng của thời tiết trời mùa thu, ánh nắng oi bức đã ‘chạy trốn’ để lại theo sau là bầu không khí mát mẻ, thanh bình. Lòng tôi lại nao nức, mơn man về kỉ niệm của buổi tựu trường, cảm  giác ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng....

     Năm nay, mùa thu đối với tôi thật đặc biệt – tôi lên lớp 10 – năm học đầu tiên ở trường trung học phổ thông Duy Tân. Đối với tôi, cái ngày đầu tiên bước chân vào lớp 10 là một ngày hết sức trọng đại. Bởi cái ngày ấy, tôi đã là một nữ sinh với chiếc áo dài trắng xúng xính cùng biết bao dự định, mơ ước nặng trĩu trên vai.

Tôi nghe tiếng trống trường bâng khuâng tháng 9
Ngoảnh lại sau lưng mùa hạ đã qua rồi
Ai nép vội góc hiên trường bỡ ngỡ
Chờ heo may về vương tóc rối bay...

Duy Tân – một ngôi trường sinh sau đẻ muộn, vừa mới mọc lên giữa đổng cát hoang vu thưa thớt bóng nhà nhưng nó lại là ngôi trường thân thương sẽ gắn bó vơi tôi suốt quãng đường phổ thông trung học. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên bước vào thế giới muôn màu muôn vẻ ấy. Ngày đầu tiên đến với mái trường trung học phổ thông Duy Tân , không phải là một ngày đẹp trời trong không khí mát mẻ, cũng không phải là tiết trời oi ả, nóng nực của mùa hạ mà là một ngày nắng ấm, khoảnh khắc đẹp nhất của giây phút chuyển mùa. Một bầu trời quang trong xanh hiện ra với những đám mây xanh bàng bạc trôi nhẹ. Tôi cảm thấy dường như mình lớn hơn, trưởng thành hơn và lúc ấy trong tôi là cảm giác xốn xang, lạ lùng biết chừng nào....! Trong lòng tôi bâng khuâng nhiều cảm xúc khó tả. Mặc dù đã trải qua 9 lần khai giảng trước đó , nhưng hôm nay cảm giác của tôi lại trở về như ngày đầu tiên đặt chân đến ngôi trường cấp 1. Tôi tìm lại ở đó lại hình ảnh của một bé gái chạy lon ton theo sau mẹ chín năm về trước. Đứa trẻ rụt rè, bám lấy tay mẹ mãi không chịu rời. Lòng tôi bỡ ngỡ làm sao! Lúc đó tôi chỉ muốn có ai bên cạnh nắm tay và đưa vào trường. Bao năm nay tôi đã quen với ngôi trường cấp 2 đầy thân thương và kỉ niệm của mình, nhưng bây giờ thì khác, tôi chẳng có những hình ảnh nào quen thuộc, thân thương như trước nữa. Đứng trước cổng trường, ngôi trường hiện ra trước mắt tôi, đó là ba dãy nhà ba tầng trông như một tòa lâu đài hoành tráng vậy. Chắc tại bỡ ngỡ quá mà tôi nghĩ thế. Toàn bộ khung cảnh trường hiện lên trong nắng sớm thật đẹp và trang nghiêm. Bằng lòng tự tin và kiêu hãnh của một thành viên mới, tôi bước vào trường và điều đó đã đánh dấu một bước khởi đầu mới trong chặng đường dài của tôi.

    Ấn tượng mạnh nhất trong tôi là ngày khai giảng. Trong bộ áo dài trắng thướt tha, tôi cảm giác như mình duyên dáng và xinh xắn hơn xưa, tôi trở thành một cô nữ sinh mười sáu tuổi thực sự. Tôi đã từng mơ ước được một lần mang lên mình bộ trang phục ấy khi nhìn các chị của mình mặc. Và bây giờ điều đó đã thành sự thật, thật vui sướng biết bao! Buổi lễ khai giảng diễn ra một cách ngắn gọn mà ý nghĩa. Theo nhịp bước khoan thai của các cô cậu lớp 10 hòa trong lời giới thiệu thánh thót ngân nga của người dẫn chương trình chào đón, những chùm bong bóng theo gió bay lên, tiếng trống khai trường do thầy hiệu trưởng gióng lên vang xa và âm thanh đó như lưu vào trong tôi một cảm xúc xao xuyến lạ lùng. Tôi biết là hôm nay tôi được nhập vào một trường học mới, bản thân có biết bao niềm vui sướng và lòng tự hào có xen lẫn một chút lo sợ... Buổi lễ kết thúc, tôi bắt đầu học những bài học đầu tiên của đời học sinh cấp 3. Và thật may mắn khi tôi được xếp vào lớp 10.1 – một lớp chọn của trường. Đối với tôi, được học lớp chọn không chỉ là niềm vui, sự tự hào  mà còn là một thử thách lớn. Bởi ở lớp này, mọi yêu cầu đều cao hơn các lớp khác. “Cô giáo luôn là người mẹ hiền thứ hai” đúng vậy, thật may mắn khi cô chủ nhiệm lớp tôi còn khá trẻ, giọng cô ấm, lời nói nhẹ nhàng, đặc biệt là cô có tấm lòng, có lòng nhiệt thành với các học sinh của mình. Bạn bè ở đây , cho dù chỉ là những người không quen, chỉ mới tiếp xúc với nhau buổi đầu tiên nhưng tôi lại có cảm giác quen thuộc lắm. Và dường như, những tiếng nói cười vui vẻ đã làm cho khoảng cách giữa mọi người không còn nữa. Tất cả điều đó đã xua đi sự rụt rè, e ngại của buổi đầu làm quen. Chúng tôi – những học sinh trong tập thể 10.1 luôn mang đến cho nhau tiếng cười, họ đến với nhau bằng tất cả lòng chân thành, chúng tôi sẽ phải đoàn kết để bên nhau để cùng vượt qua tất cả khó khăn không chỉ trong ba năm sắp tới mà còn cả chặng đường dài tương lai phía trước. Chỉ ngay buổi sinh hoạt đầu tiên, tôi đã nhận ra ngay đây thực sự làm một ngôi nhà chung.

Qua vài tuần học đầu tiên, tôi hiểu hơn về ngôi trường thân yêu, hiểu hơn về bạn bè thầy cô - những người gắn bó với mình quãng đường sắp tới. Những lời động viên, quan tâm của thầy cô bạn bè đã làm ấm lòng những đứa học sinh bé bỏng như chúng tôi. Vậy là chẳng biết tự khi nào, tôi đã yêu mến ngôi trường này. Tất cả đã đi lòng tôi một cách thật đẹp thật trọn vẹn. Và đặc biệt hơn, tất cả điều đó sẽ không thể nào phai đi những kỉ niệm dấu yêu của ngày đầu tiên tựu trường trong tôi... Người ta bảo cấp 3 sẽ luôn là khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời người. Ở cái tuổi này, người ta được quyền khát khao, được quyền phung phí ước mơ , hoài bão của mình để chấp cánh bay đến những chân trời xa. Cấp 3 không phải là cái tuổi non nớt, " trẻ con" như thời cấp hai, cũng chẳng già dặn, đầy toan tính của tuổi trưởng thành, mà cấp 3 là một khoảng thời gian ngọt ngào, đầy kỉ niệm... Tôi chỉ sống mãi ở tuổi này - cái tuổi mà lòng ta luôn rạo rực ngọn lửa của sự nhiệt huyết, lòng khát khao được cống hiến...

Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỷ niệm . Kỷ niệm thân yêu ơi sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô . Bạn bè mến thương ơi sẽ còn nhớ những lúc giận hờn .Để rồi mai chia xa lòng chợt dâng niềm thiết tha nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa ...............’

      Thời gian có bao giờ dừng lại, nó cứ lẳng lặng,trôi  mãi , trôi mãi. Và tôi sẽ phải cố gắng để nắm giữ từng giây từng phút đáng quý ấy. Mái trường Duy Tân sẽ là nơi tôi đặt chân để hướng tới tương lai. Ba năm, không phải là quãng thời gian quá dài nhưng tôi tin rằng quãng thời gian ấy là đủ để tôi lưu giữ kỉ niệm đẹp đẽ về ngôi trường này. Và có lẽ, tôi sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay - ngày đầu tiên tôi đặt chân đến ngôi trường trung học phổ thông Duy Tân - một ngày giữa trời tháng tám thật êm dịu.....!


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: