Nhật kí NGƯỜI THẮP LỬA

(Báo Giáo dục&Thời đại số 190 ngày 10.8.2015)


  

            Ngày...

            Giật mình bởi tiếng nói nghe quen quen qua điện thoại: "Cô ơi! Em nhớ cô, thèm nghe lời giảng trầm ấm của cô mỗi chiều se lạnh, thèm giọng ngâm thơ của cô và cả cái giọng chua chua khi cô nhập vai người vợ nhặt mà bảo "Điêu, người thế mà điêu". Cô ơi! Em vẫn muốn nói lời cảm ơn cô - người thắp lửa cho em..."

            Ôi cô bé, em làm cô nhớ...Chia tay miền đất đỏ Tây Nguyên sau hơn mười năm gánh gùi con chữ đến với các em, có những cái nắng, cái gió và cả những nỗi nhớ đúng là tôi không thể nào quên cho đến tận hôm nay. Kỉ niệm, tình yêu cứ đong đầy mỗi khi ai đó khẽ chạm về...

            Cô bé cũng làm tôi nhớ ba, không biết hôm nay ba thế nào rồi. Miền Trung dạo này nắng nóng, bệnh cũ tái phát, ba nằm viện mấy hôm rồi mà cách trở xa xôi con chưa về được. Bàn chân ba có thường tê nhức khi trái gió trở trời? Cơn ho chiều có còn hành hạ ba nữa hay không? Muốn chạy về bên ba mà năm học chưa thực sự khép lại với nghề giáo chúng con...Hơn tám mươi tuổi rồi, so với những người già thì ba còn minh mẫn bao nhiêu là chuyện. Ba vẫn còn răn dạy con cháu mỗi ngày, vẫn đêm đêm nghe rađiô rồi bình luận chuyện đó đây. Vậy mà đã có lúc con nhận ra rằng: ba bắt đầu có sự nhầm lẫn kiểu người già. Đã hơn ba lần ba thắc mắc với con: con dạy môn gì? Ơ, học đại học mà chỉ dạy một môn Văn thôi à? Tệ vậy à...Lần đầu tiên nghe ba băn khoăn, con tìm cách lí giải cho ba hiểu. Lần hai rồi lần ba, con biết...ba đã bắt đầu...

            Ngày ấy, con còn nhớ những trang văn đầu tiên con viết, ba là người chỉnh sửa, uốn nắn từng lời. Con lớn lên  mang theo tình yêu văn học và con nhận ra rằng: ba là người đầu tiên thắp lửa cho con. Con bắt đầu ngốn ngấu đọc những trang văn có thể có được từ tủ sách gia đình. Con nâng niu từng quyển truyện tranh mà anh con mua tặng. Hằng đêm, con háo hức chờ  nghe những câu chuyện lịch sử nước mình từ lời kể của chị...Con tập làm thơ và hớn hở khoe với chị gái khi chị đang bận rộn chuẩn bị bữa cơm chiều. Chị vội vã xua tay còn con thì ấm ức...Và con nhớ nhất một lần vào năm học lớp Bốn, cô giáo ra đề văn "Hãy tả chị bán của hàng ở hợp tác xã của em". Con làm xong và chép lên tấm bảng gỗ mà ba chuẩn bị sẵn khi con vào lớp Một. Cả ngày quần quật với ruộng vườn, ba chỉ dạy con vào mỗi tối. Có các anh chị nhưng con vẫn thích được ba bày dạy cách học văn. Đơn giản vì ba giảng dễ hiểu vô cùng. Ba không cầm tay con mỗi lần con viết vì ba bảo bàn tay ba thô ráp lắm, dễ làm con đau. Có thể bây giờ con đã quên bao lời văn ba giảng. Nhưng đi trọn cuộc đời này có lẽ con chẳng thể quên cái kết bài mà ba góp ý cho con khi viết về chị bán cửa hàng của hợp tác xã "Em rất yêu quý chị bán của hàng của hợp tác xã em bởi chị ấy luôn tươi cười, gần gũi với bà con và đặc biệt lúc nào cũng cân, đo, đong, đếm đầy đủ...". Cả nhà cùng cười vì "văn ba chắc quá". Ba cũng cười "dân nhà nông mình chỉ cần điều đó nhất con à, đi mua thực phẩm ở của hàng mà không được cân, đo, đong, đếm đầy đủ thì tội nghiệp lắm". Cái thời mà người ta hay bảo "Thủ kho to hơn thủ trưởng " ấy mà!

            Ngày...

            Con yêu mảnh vườn nhà , yêu con gà qua ngõ, yêu bờ tre giếng nước trưa hè, yêu con nghé ọ mới chào đời còn tươi trong màu mắt, yêu những khúc ca dao sâu lắng trữ tình... Con lẽo đẽo theo ba từng con đường sỏi đá lô nhô để nghe ba kể chuyện. Con thắc mắc vì sao ba dạy con y như thầy con vậy. Mẹ cười: vì ba con trước đây từng là thầy giáo dạy bình dân học vụ. Rồi sau này con cái đông, điều kiện khó khăn nên ba không đi học tiếp để chính thức với nghề dạy học. Thì ra vậy. Và con tự hào về ba - người thắp lửa cho con.

            Ngày...

            Vẫn chiếc xa đạp cũ kĩ ấy mà cứ mỗi lần con đi thi học sinh giỏi từ cấp một đến cấp hai, ba vẫn chở con đi. Khi bạn bè thành phố có người sang trọng trên chiếc xe gắn máy, con vẫn cùng ba ríu rít trên chiếc xe cọc cạch đến sợ! Rồi từ quê lên tỉnh, con học trường chuyên, con biết ba vui lắm. Con chưa thật sắc sảo như bao bạn bè khác nhưng con biết ba tự hào về con. Ba không còn dạy con học những trang sách nữa nhưng trang đời ba cứ dần cóp nhặt cho con.

            Ngày

            Con là một sinh viên khoa Văn...Bao âu lo ngày đầu thực tập. Ba lặng lẽ nâng cấp tấm bảng gỗ ngày xưa bằng cách thêm hai cái chân cao lên để con tập giảng trước khi đến lớp. Thế giới của con là phía góc vườn yên tĩnh dưới bóng cây khế đã già. Có lần, con đang say sưa tập giảng...Quay lại...ba cười, chiếc cày đồng còn chưa kịp buông vai. Ba bảo "Con phải giảng và minh họa sao cho học sinh dễ hiểu thì mới hay được con à". Thì ra ba mới đi làm về. Tự lòng thấy rưng rưng hạnh phúc - ba vẫn là người lặng lẽ thắp lửa cho con.

            Ngày...

            Khi con là cô giáo, mỗi lời văn của con đã có sự quyện hòa kiến thức thầy cô, cuộc đời và của người ba mà lòng con hằng yêu kính. Ba ơi! Đúng là con chỉ dạy một môn Văn nhưng con vẫn đã và đang trọn vẹn với nghề. Và sẽ như ba - hôm nay, con làm người thắp lửa...Ba ơi!

                                                                        Hoàng Thủy

                                                            GV Trường THPT Duy Tân, Tam Kỳ, Tỉnh Quảng Nam

                                                           


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: